Sau khi vượt qua năm ải, chém chết sáu tướng, trải qua trăm cay ngàn đắng, mất đi gần nửa cái mạng, cuối cùng bọn họ cũng lấy được Thất Xảo Liên trong truyền thuyết. Vu Triết chẳng những phải bảo vệ Thất Xảo Liên nguyên vẹn mà còn phải cõng Lục Phi thoát ra ngoài. May mắn là có con đường khác dẫn ra, Vu Triết cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Sau khi thoát ra, hắn thả Lục Phi xuống, rồi ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi một lúc.
Ở bên trong toàn gặp phải lửa, nước hoặc rắn độc, may mắn không có ai bị thương, chỉ có Lục Phi tiêu hao hết nội lực nên mới ngất đi mà thôi.
“Hừ, thì ra là ngươi bắt cóc Lục ca ca?”
Trên đầu đột nhiên vọng xuống một giọng nói, Vu Triết ngẩng đầu nhìn lên. Nam tử trên cây ngay lập tức nhảy xuống, Vu Triết vừa nhìn liền nhận ra đó là người đã mang Lục Phi đi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” – Vu Triết nhíu mày, cảnh giác nhìn hắn, che chắn Thất Xảo Liên đang cất trong ngực.
Đường Quân cười nhạo một tiếng, khoanh tay trước ngực, khinh thường nói: “Liên quan gì đến ngươi? Mau trả Lục ca ca cho ta.”
Vu Triết đảo mắt, cười lạnh nói: “Sao ta phải làm vậy? Tên ngốc này là huynh đệ của ta!”
Đường Quân trừng mắt, tức giận nói: “Huynh ấy là của ta!”
Cũng vì đêm trước quá thoải mái nên hắn mới buông lỏng cảnh giác khiến cho Lục Phi nhân cơ hội chạy mất, cũng may hắn đã hạ mê hương cổ trên người Lục Phi mới có thể dễ dàng tìm đến đây.
“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Lục Phi hôn mê rồi, ngươi nhanh chóng tìm một chiếc xe ngựa tới đây rồi đưa hắn về kinh.” – Vu Triết lười đôi co với hắn.
Đường Quân không nói gì, có lẽ đang xem xét lời Vu Triết nói là thật hay giả, có phải muốn đuổi hắn đi hay không.
“Còn chưa đi? Nếu ngươi muốn cõng hắn cũng được, ta không muốn cõng đâu.” – Vu Triết dựa vào thân cây, nói một cách lười biếng.
“Dù sao ngươi cũng không chạy được.” – Rốt cuộc Đường Quân vẫn đi tìm xe ngựa.
Vu Triết thở phào, xung quanh không có ai nên hắn dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, khoảng nửa canh giờ sau thì nghe thấy tiếng vó ngựa.
“Chậm chạp.” – Vu Triết chán ghét nói.
Đường Quân tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đúng lúc Lục Phi vừa tỉnh nên hắn liền chạy qua đỡ Lục Phi.
“Xem ra ta vẫn đang nằm mơ.” – Lục Phi ngơ ngác.
Đường Quân nhéo eo hắn, ghé sát tai ái muội nói: “Lục ca ca thật thích nói giỡn.”
“Aaa, Vu Triết cứu ta!” – Lục Phi kinh hãi, ký ức đêm đó hiện lên trong đầu, nhưng Vu Triết lại cố ý lơ hắn mà ngồi trên xe ngựa.
“Mau lên, đi thôi.” – Vu Triết mất kiên nhẫn nói.
Đường Quân hung hăng trừng mắt nhìn Vu Triết, sau bế Lục Phi lên xe.
Lục Phi đáng thương phải ngồi trong xe ngựa với Đường Quân, còn Vu Triết thì ung dung ngồi ở ngoài đánh xe. Hắn thản nhiên ngó lơ tiếng kêu cứu cùng với tiếng ư ư a a ở bên trong, trong đầu thầm nghĩ đến chuyện ân ái với Thượng Li và khiến y rên rỉ giống vậy.
Chờ đến khi âm thanh bên trong ngừng lại, Vu Triết đã sớm nhóm lửa nấu ăn. Hắn không muốn nghỉ ngơi quá lâu mà muốn nhanh chóng lên đường càng sớm càng tốt. Vu Triết nhìn tờ giấy trong tay, xem xong thì ném vào đống lửa. Là tin do ám vệ trong kinh thành gửi tới, Thượng Li đã tỉnh, nhưng cơ thể hư nhược rất nhiều so với lúc trước.
.
Thượng Li tỉnh lại từ hai ngày trước, lúc đầu y cảm thấy đầu óc nặng nề, choáng váng, giống như quay lại tình trạng của mấy năm trước, luôn nằm liệt trên giường, muốn cử động tay chân cũng tiêu tốn sức lực.
Y chợt cảm nhận được trên cổ có vật gì đó khá cứng, giơ lên thì mới biết thì ra là mặt dây chuyền ngọc bích khắc hình Song Ngư. Mặt sau miếng ngọc có khắc một chữ Triết khiến Thượng Li sửng sốt, khi y vẫn còn nửa tỉnh nửa mê có cảm giác như Vu Triết đã đến, chẳng lẽ là thật ư? Hắn còn nói muốn mình chờ hắn……
Thượng Li gắng gượng ngồi dậy, A Tam ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền đi vào.
“Vương gia, cuối cùng người cũng tỉnh.” – A Tam và A Nhất đều xúm lại, hốc mắt cả hai đỏ bừng.
“Khóc gì mà khóc, ta không sao.” – Thượng Li xua tay, ý bảo bọn họ yên tâm.
Từ A Nhất đến A Tứ, cả bốn người họ đều đã theo hầu bên cạnh y mười mấy năm nên Thượng Li không có thói quen xưng ‘bổn vương’ với bọn họ. Chỉ khi đứng trước mặt người ngoài, hoặc khi bị Vu Triết chọc giận, y mới xưng là ‘bổn vương’.
“Vu Triết đã tới đây à?” – Thượng Li ho khan một tiếng, trong lòng có cảm giác gì đó khác thường.
“Đúng vậy Vương gia, mười ngày trước tướng quân có đến, ngồi được một lúc thì đi, không biết là vội vàng đi đâu.” – A Tam lau nước mắt, đáp.
“Vậy sao……” – Thượng Li nhìn trần nhà, hắn vội vàng đến thanh lâu à?
“Hoàng thượng và những vị Vương gia khác cũng có đến vài lần.” – A Nhất nói.
Thượng Li lại ho khan vài tiếng, A Nhất vội bưng thuốc đến, còn A Tam bận bịu hầu hạ Thượng Li tắm rửa.
“Vương gia có mặt dây chuyền bằng ngọc này từ khi nào vậy?” – A Tam tò mò nhìn miếng ngọc Song Ngư đeo trên cổ y.
Thượng Li chợt nắm lấy miếng ngọc, nó khiến y cảm thấy an tâm đến không ngờ.
“Từ lúc tỉnh lại.” – Thượng Li mỉm cười rồi vùi mình xuống nước, chỉ để lộ đầu. A Tam vén tay áo xoa bóp bả vai giúp y.