Nụ hôn của Lương Thừa An rất nhẹ, nhưng bàn tay đè trên eo Giang Kiều lại mang theo sức mạnh không cho phép phản kháng.
Miệng anh hỏi “Có thể chứ”, nhưng thực tế lại tự mình quyết định, từ việc anh đưa Giang Kiều trở về, đến việc nói với Giang Kiều người nhà mình chuẩn bị đồ Tết, rồi đến việc giúp Giang Kiều mang đồ lên, mỗi một việc đều có lý do hợp tình hợp lý.
Thậm chí ngay cả câu nói đùa “Người nhà” của Giang Kiều cũng bị anh lợi dụng.
Hô hấp của nhau gần trong gang tấc, Giang Kiều hơi ngả đầu ra sau một chút, vừa định nói chuyện, nụ hôn của Lương Thừa An lại theo tới, dán lên môi cậu hôn một cách cẩn thận.
“Anh…… buông ra trước…… Ưm……”
Giang Kiều thậm chí không thể nói được rõ ràng, Lương Thừa An nhân lúc cậu há miệng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong.
***
Trong phòng khách yên tĩnh, nhịp thở của đôi bên đều cực kỳ rõ ràng.
Giang Kiều bị đè trên sofa mềm mại, đôi tay vòng ra sau cổ Lương Thừa An, dây kéo của chiếc áo khoác sau khi vào nhà còn chưa kịp cởi ra đã bị kéo xuống một nửa.
Giang Kiều cảm giác mình, thân thể mềm nhũn, nhịp thở dồn dập, tim đập hỗn loạn, ý thức mơ màng.
Chỉ có người bên trên đang hôn lên xương quai xanh của cậu, là chân thật.
“Ưm ——”
Giang Kiều bị những cơn ngứa ngáy dày đặc đó kích thích đến mức các ngón chân đều phải cuộn lại, câu hơi mở to mắt: “Đủ rồi, Lương Thừa An……”
Lương Thừa An dùng chóp mũi cọ cọ lên xương quai xanh bị anh cắn ra vết đỏ của Giang Kiều, chống một tay tự nâng mình lên, kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, cúi đầu nhìn Giang Kiều sắc mặt đỏ bừng: “Ngày mai mấy giờ bay?”
Giang Kiều rõ ràng đã nói với anh trước đó, nhưng vẫn là trả lời anh một lần nữa: “9 giờ.”
Lương Thừa An thở dài, cúi đầu hôn hôn cậu: “Thôi, lần sau vậy.”
Giang Kiều sửng sốt vài giây mới phản ứng lại “lần sau” là có ý gì.
Gương mặt vốn đỏ bừng lập tức càng nóng lên, dùng cả tay lẫn chân muốn đẩy anh ra, trong lúc nâng đầu gối lên lại vô tình đụng phải đối phương.
“Ôi ——”
Lương Thừa An kêu lên một tiếng, hai tay đè tay cậu lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Đụng đi đâu vậy chứ? Không muốn cũng không thể động chân nha.”
Thân thể là thành thật nhất, ở trước mặt người mình thích, lại dưới tình huống môi lưỡi quấn quýt với đối phương, sẽ có phản ứng như vậy Giang Kiều cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cậu quay đầu tránh đi ánh mắt nóng rực của Lương Thừa An, thấp giọng nói: “Không phải không muốn.”
Câu nói vừa rồi kia của Lương Thừa An chỉ là nói giỡn, sợ mình dọa đến Giang Kiều, muốn làm dịu bầu không khí một chút mà thôi, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời thẳng thắn của Giang Kiều, anh thậm chí còn cho rằng mình nghe lầm: “Em nói gì?”
Giang Kiều một lần nữa nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc nói: “Không phải không muốn, em chỉ là vẫn chưa chuẩn bị tốt, trong nhà…… cũng không có đồ.”
Đồ này là chỉ cái gì, trong lòng cả hai người đều biết rõ.
Sự bình tĩnh của Lương Thừa An chỉ duy trì được vài giây, anh buông tay Giang Kiều ra, đổi thành hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu, cúi đầu chuẩn xác không sai lệch lấp kín miệng cậu.
Giang Kiều đón nhận toàn bộ sự xâm chiếm của anh, hơn nữa còn đáp lại mà không hề ngần ngại.
Một nụ hôn qua đi, Lương Thừa An ôm cậu, giọng điệu mang theo sự cảm thán vô hạn: “Tiểu thiên nga, tại sao em lại tốt như thế chứ.”
Giang Kiều để mặc cho anh ôm mình, nghĩ thầm bởi vì thích anh đó.
Cậu không nói câu này ra khỏi miệng, mà nhắc nhở Lương Thừa An: “Anh có muốn đi giải quyết một chút trước hay không?”
Lương Thừa An ôm cậu không nhúc nhích, được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Đồng ý cho anh ngủ lại?”
“Ngay cả quần áo anh cũng mang theo rồi, còn cần em đồng ý sao?” Giang Kiều vạch trần anh, nhưng trong lời nói cũng không có ý tức giận.
Lương Thừa An nói: “Đương nhiên, chuyện gì em không đồng ý anh tuyệt đối sẽ không làm.”
Lời này một câu hai nghĩa, ý nói ngủ lại cũng có nghĩa là quan hệ của hai người sẽ tiến thêm một bước.
Giang Kiều đương nhiên tin tưởng anh sẽ không miễn cưỡng chính mình, đối với việc Lương Thừa An muốn ngủ lại, cậu càng không có ý kiến.
Dù sao ngày mai cậu phải về Bình Thành ăn Tết rồi, hai người gần nửa tháng không được gặp nhau.
Nửa tháng.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Giang Kiều ngoại trừ phải đi học còn phải tập luyện, mà Lương Thừa An ngoài giờ học, cũng cần đến công ty nhà mình để làm quen nghiệp vụ, thời gian hai người ở chung so với trước kia ít hơn rất nhiều.
Nhưng hai người cho dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày cũng sẽ rút ra thời gian để gặp mặt, cho dù chỉ là nửa giờ để ăn một bữa cơm cũng được, trừ phi Lương Thừa An không rảnh, nếu không thiên lôi đánh xuống cũng không ngăn cản được chuyện hàng ngày anh đến đợi Giang Kiều luyện múa xong.
Trước khi quen biết Lương Thừa An, Giang Kiều chịu ảnh hưởng của gia đình, quen sinh hoạt một mình, không hiểu tại sao hai người yêu nhau lại phải ở cùng nhau mỗi ngày, sau khi quen biết Lương Thừa An, cậu mới bắt đầu từ từ hiểu ra.
Bởi vì thích, cho nên mới muốn ở cùng với đối phương.
Lương Thừa An thấy ánh mắt cậu mất tập trung, dáng vẻ đầu óc lang thang tận đâu, vì thế nhéo nhéo mặt cậu: “Suy nghĩ cái gì.”
Giang Kiều lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi lòng ngực anh, nhảy xuống sofa: “Anh đi tắm nhanh đi, em tìm đồ ngủ cho anh.”
Lương Thừa An nhanh tay lẹ mắt chụp lấy tay cậu, từ trên sofa đứng lên: “Trước hết cất đồ đi đã, để chỗ nào? Anh giúp em.”
Đồ anh nói chính là đồ Tết người nhà chuẩn bị cho Giang Kiều, Giang Kiều “A” một tiếng: “Suýt nữa quên mất.”
Giang Kiều đi qua xem đồ đạc trong thùng, lúc sắp xếp, tính toán phân loại cất đi mới phát hiện bên trong đồ ăn đồ dùng gì cũng có, thậm chí còn có một cái máy mát xa nhỏ.
Là của một nhãn hiệu ngoại quốc, nhỏ nhưng tinh xảo.
“Tại sao còn đưa cả cái này?” Giang Kiều cầm máy mát xa lên hỏi, “Quá tốn kém.”
“Cái này là anh chuẩn bị.” Lương Thừa An ở bên cạnh tranh công, “Chức năng rất nhiều, chút nữa em thử xem.”
“Được nha.” Giang Kiều để riêng cái máy mát xa ra, sau đó phân loại các món đồ khác, kêu Lương Thừa An cầm đồ uống để vào tủ lạnh, mình thì để các thứ khác vào tủ chứa đồ.
Khi Lương Thừa An chuyển đồ vào trong tủ lạnh, phát hiện có nước giải khát giấu ở đằng sau chai nước khoáng, anh lấy ra xem, nhận ra là loại mà Giang Kiều muốn mua vào lần đầu tiên gặp mặt.
Nhìn thấy loại nước giải khát này, anh nhớ tới cảnh tượng lúc ấy Giang Kiều lạnh nhạt cự tuyệt anh giúp trảtiền.
Nhưng cho dù là tiểu thiên nga lạnh nhạt, cũng rất đáng yêu.
Trong mắt Lương Thừa An hiện lên một chút ý cười, thuận tay vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Bên kia Giang Kiều đúng lúc sắp xếp xong những món đồ khác, quay người lại nhìn thấy anh đang uống nước giải khát, đi qua nói: “Cho em uống một miếng với.”
Lương Thừa An đưa nửa chai còn lại cho cậu: “Giấu kỹ như vậy, đề phòng ai vậy chứ?”
Giang Kiều chỉ uống một ngụm nhỏ: “Không phải đề phòng ai, chỉ là sợ nhìn thấy thì sẽ nhịn không được muốn uống, lượng đường hơi cao.”
“Vậy để anh giúp em giải quyết.” Lương Thừa An uống hết phần còn lại, nhìn Giang Kiều rồi đột nhiên nở nụ cười.
Giang Kiều khó hiểu hỏi: “Cười cái gì?”
“Nhớ tới lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Lương Thừa An quơ quơ vỏ chai rỗng trong tay, “Em cự tuyệt sự giúp đỡ của anh, rất lãnh khốc, rất vô tình.”
“Không phải là em không cảm kích.” Giang Kiều sờ sờ cái mũi, “Chỉ là chúng ta lúc đó còn chưa quen biết, không tiện làm phiền anh.”
“Ò?” Lương Thừa An nhướng mày, “Vậy lần thứ hai gặp mặt tại sao em thay đổi ý định?”
Ý anh là chuyện lần thứ hai trong hội trường của trường học, Giang Kiều nhờ anh giúp đỡ.
Với quan hệ hiện giờ của hai người, lại nhắc tới chuyện này, Giang Kiều đã không còn ngại ngùng giống như trước đây nữa, thậm chí còn có tâm trạng nói giỡn: “Bởi vì em cảm thấy anh là một người tốt.”
Lương Thừa An: “……”
Đột nhiên không kịp đề phòng được phát thẻ người tốt, Lương Thừa An bị nghẹn một cái, sau khi nhìn thấy tia láu cá trong mắt Giang Kiều lại nhịn không được bật cười, tiện tay đóng cửa tủ lạnh, tới gần cậu nói: “Ừ, anh là người tốt, về sau mỗi lần lên sân khấu em đều có thể nhờ anh giúp đỡ, bất kể là loại nào, anh đều vô cùng vui vẻ.”
Câu cuối cùng được nói ra với ẩn ý sâu xa, vì thế bầu không khí giữa hai người tăng thêm vài phần ái muội.
Giang Kiều không ngờ bị phản công một trận, sau khi cứng họng một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận chịu thua: “…… Không hổ là anh.”
“Cám ơn đã khen ngợi.” Lương Thừa An vui vẻ nhận lấy.
“Anh mau đi tắm đi, em đi lấy đồ ngủ giúp anh.” Giang Kiều đẩy anh một cái, xoay người đi về hướng phòng ngủ bên kia.
Lương Thừa An nhanh tay lẹ mắt giữ cậu lại: “Lại hôn một cái.”
Giang Kiều quay đầu lại nhìn anh: “Tại sao?”
“Ờ thì.” Lương Thừa An nói, “Tạm ứng cho lần hỗ trợ tiếp theo?”
Nói xong lý do này ngay cả anh cũng bật cười, Giang Kiều cũng cười theo, nhón chân hôn ở cằm anh một cái, ngay sau đó thoát khỏi tay anh đi vào phòng ngủ.
Lương Thừa An sờ sờ chỗ cậu hôn lên, cảm thấy mỹ mãn đi vào phòng tắm.
Giang Kiều tìm cho Lương Thừa An bộ đồ mặc nhà rộng rãi, mình cũng cầm quần áo đi tắm rửa ở phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Lương Thừa An cao 1m9 mặc quần áo của Giang Kiều vẫn là hơi ngắn một chút, Giang Kiều đi xung quanh anh một vòng, giơ tay kéo thử dây thun quanh eo anh, phát hiện độ rộng vẫn ổn: “Có khó chịu lắm không?”
“Không ảnh hưởng.” Lương Thừa An nắm lấy tay cậu, “Đừng sờ nữa.”
Giang Kiều hiểu ý của anh, lúng túng rụt tay lại, âm thầm quyết định ăn Tết xong trở về phải mua cho Lương Thừa An một bộ quần áo có kích thước phù hợp.
Sáng sớm mai Giang Kiều còn phải có chuyến bay, bây giờ đã sắp 12 giờ, Lương Thừa An hỏi cậu: “Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?”
“Thu dọn xong rồi.” Hai ngày trước Giang Kiều đã bắt đầu thu dọn.
Lương Thừa An nhắc nhở: “Em đưa cho anh địa chỉ nhà em, ngày mai anh đi gửi đặc sản qua cho em.”
Giang Kiều gật gật đầu, cầm di động chia sẻ địa chỉ nhà cho Lương Thừa An, tuy rằng sân bay có thể ký gửi vận chuyển, nhưng nói chung không tiện bằng giao hàng tận nhà.
Trên di động có tin nhắn của học tỷ cùng ăn liên hoan lúc tối gửi tới, là số tiền cần chia đều của buổi liên hoan tối nay.
Buổi tối lúc tính tiền Lương Thừa An vốn định đi thanh toán, học tỷ lại nói nếu đã là liên hoan, thì nên chia đều cho mọi người, nếu không cho dù là ai trả tiền, trong lòng những người còn lại cũng đều sẽ có gánh nặng.
Cuối cùng tuy vẫn là Lương Thừa An thanh toán, nhưng học tỷ phụ trách thu gom phần chia đều của mọi người rồi chuyển cho Giang Kiều, nhờ cậu chuyển giúp cho Lương Thừa An.
Tin nhắn của học tỷ làm Giang Kiều nhớ tới buổi liên hoan mà mấy người Chu Nghiên Nghiên nhắc tới hôm nay, trong lòng không nén được tò mò, hỏi Lương Thừa An có việc này hay không.
Chuyện lúc trước mời nhóm Hứa Thiên Ngữ ăn cơm, nếu Giang Kiều không nhắc lại, Lương Thừa An gần như đã quên tiệt.
“Có thì là có, nhưng không phải vì Hứa Thiên Ngữ.” Lương Thừa An cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng, liền nói, “Lúc ấy anh tưởng rằng em cũng đi, đến nơi rồi mới biết các cô ấy không gọi em.”
“Em á?” Giang Kiều sửng sốt, “Anh là vì em nên mới mời các cô ấy ăn cơm sao?”
“Không thì sao?” Lương Thừa An hỏi lại, “Lúc đó WeChat của em cài đặt không thể thêm bạn tốt, anh lại không có lý do thích hợp để đi tìm em, tùy tiện qua đó sợ dọa đến em, chỉ có thể tìm một con đường khác.”
Lương Thừa An kể lại ngắn gọn tình huống lúc đó: “Không nghĩ tới lúc ấy em căn bản không ở đó, anh chỉ có thể lại nghĩ cách khác.”
Giang Kiều truy hỏi: “Cách khác gì cơ?”
Lương Thừa An nhắc nhở cậu: “Ví dụ như, làm giáo viên thay thế tạm thời cho các em.”
Giang Kiều đột ngột mở to hai mắt: “Không phải trùng hợp sao? Lúc ấy anh nói thầy Dương có việc mới dạy thế mà.”. Truyện Ngôn Tình
“Đương nhiên không phải.” Lương Thừa An lắc đầu, “Thầy Dương có việc là thật, trùng hợp là giả, anh chủ động xin thầy Dương của các em, lúc ấy người hỗ trợ dạy thay là một giáo viên khác.”
Giang Kiều chợt nảy ra suy nghĩ, nhớ tới bài thơ tình Shakespeare trên lớp học đó: “Bài thơ sonnet là anh cố ý?”
“Thông minh.” Lương Thừa An khen ngợi, “Ngoại trừ cái này, còn có ——”
Giang Kiều không dám tin tưởng nhìn anh: “Còn nữa?!”
Lương Thừa An gật gật đầu: “Lần team building ở Tương Sơn, cô Ngụy khuyên em đi chung với nhóm bọn anh, cũng là do anh ở sau lưng thúc đẩy.”
Giang Kiều: “!!”
“Cho nên nói, không phải trùng hợp.” Lương Thừa An nhìn cậu nói từng câu từng chữ, “Đều là anh cố tình sắp xếp.”
Anh đi đến trước mặt Giang Kiều: “Cho dù lúc ấy em không đề nghị anh hỗ trợ, anh cũng sẽ tìm lý do khác để tiếp cận em, bất kể dùng lý do gì.”
Lời nói thẳng thắn của anh khiến người ta khiếp sợ, Giang Kiều ngẩn người nhìn anh: “Vì sao?”
Lương Thừa An cúi đầu tới gần cậu, vừa thân mật vừa sủng nịch cọ chóp mũi với cậu, nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh đối với em nhất kiến chung tình.”
Từ ánh mắt đầu tiên thấy em, đã nghĩ đến làm thế nào để có được em.
– —————————
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Kiều: Khiếp sợ!!
Lương Thừa An: Thẻ người tốt này nhận thật xứng đáng nha.