Ánh mắt Tạ Trọng Tự trầm xuống, thầm nghĩ: Muốn ném nồi cũng phải cử động mới được.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, xác nhận Tuyên Giác không có ở đây, liền bước tới nói, “Náo nhiệt quá vậy? Văn Lan, Quý phi nương nương nghe được chuyện ngươi nháo ở Đại Lý Tự này, thiếu chút nữa ngất đi rồi, ngươi kiềm chế một chút, đợi xong việc thì vào cung thăm nàng ấy đi.”
Thích Văn Lan kinh ngạc nói, “Tạ…..!Nhĩ Ngọc điện hạ, sao ngươi lại đến đây?”
Quan lại xung quanh vốn không biết thân phận của Tạ Trọng Tự, nghe hắn nói như vậy, lập tức hoảng hốt quỳ rạp xuống.
“Thích Quý phi sợ ngươi gây chuyện.” Tạ Trọng Tự mặt không đổi sắc nói dối, “Đây là có chuyện gì vậy? Vị…!Hùng đại nhân này là ai?”
Tần Phong vốn nhìn giống gấu, lưng hùm vai gấu, mới vừa rồi bị Thích Văn Lan tẩn cho một trận nhìn như béo thêm một vòng, tiếng gọi “Hùng đại nhân” này quả thực không bạc đãi thân hình gã.
“…..” Thích Văn Lan nhịn không được phì cười thành tiếng, “Tần Phong.
Thái Bộc Tự, phụ trách ngựa cho Bộ Binh.”
“À….” Tạ Trọng Tự giả vờ đã biết, “Vậy, ý tứ vừa rồi của đại nhân là, là vốn dĩ ngựa đã không tốt, chứ không phải do ngươi không tận tâm tận lực?”
Mí mắt Tần Phong giật giật, gã có lý nên không có gì phải sợ, chẳng qua vị này chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng….!Gã lại vô cớ không dám nhìn thẳng vị điện hạ này, chần chờ nói, “Dạ.
Thỉnh điện hạ minh giám.”
Tạ Trọng Tự như nghĩ tới cái gì đó, “Cái đó, trại nuôi ngựa của ngươi có phải có một con hồng liệt mã hay không? Trên trán nó còn có vết sẹo hình trăng non?”
Tần Phong làm việc cho có lệ, mặc kệ mấy con ngựa đó, nên đương nhiên là gã không rõ lắm, trái tim trong lòng gã đập “thình thịch” gấp rút, gã rũ mắt liếc nhìn thủ hạ.
Thủ hạ hiểu rõ ánh mắt của gã, nhưng lại không biết trong hồ lô của tiểu điện hạ bán loại dược nào*, ấp úng nói “Có có có.”
(*Trong lòng đang tính toán cái gì.)
“Dắt đến đây, bổn cung muốn nhìn nó một chút.”
Thủ Chuyết viên ở ngoại ô, cách khá xa.
Tạ Trọng Tự lên tiếng, dù cho có người cả gan chất vấn nàng, nhưng khi nàng tung lệnh bài ra, cả đám liền im bặt.
Một canh giờ sau, liệt mã có bộ lông đỏ thẫm bị dắt tới đây.
Quả thực vô cùng gầy, nhìn không ra một chút bộ dáng của hãn huyết, nó uể oải ỉu xìu, ủ rũ cụp đuôi.
Tạ Trọng Tự tiến lên, nàng vỗ vỗ cái trán của con ngựa này, con liệt mã này vốn dĩ rất khó cho con người tiếp cận thế nhưng lại không cự tuyệt nàng, có thể thấy được chỉ vừa chạy mấy chục dặm đường đã mệt muốn chết rồi.
Nàng nhướng mày hỏi, “Huyết thống có vấn đề? Ngựa không tốt?”
Tần Phong “……..”
Trực giác của gã rung lên.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tạ Trọng Tự cuốn lưỡi, tiếng huýt sao vang lên phá vỡ bầu không khí.
Con liệt mã nàng cột trên cây hoè trước cửa Đại Lý Tự, nháy mắt tự tháo dây cương, lộc cộc chạy vào bên trong.
Con ngựa này giống hệt con vừa đến, màu lông đỏ thẫm, mắt sáng rực rỡ, cao lớn khoẻ khoắn, nó dừng trước mặt Tạ Trọng Tự, dùng cái trán cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Nhìn kỹ thì, hai con ngựa này có thể do một ngựa mẹ sinh ra cũng không chừng, nếu nói hai giống ngựa khác nhau nghe có vẻ miễn cưỡng quá.
Tạ Trọng Tự chậm rãi mở miệng, “Hai con ngựa này đều là hãn huyết bảo mã, đều được mua từ Đại Lương ở Tây Vực, lúc trước bổn cung nuôi dưỡng nó ở Thủ Chuyết viên, có Ti quan chiếu cố, vừa dắt nói hồi cung tháng rồi.
Mà con ngựa này ở chỗ của ngươi, là tin tưởng Thái Bộc Tự ngươi, mới giao cho ngươi chăm sóc….”
Nàng dừng một chút, sau đó lạnh lùng quát, “Ngươi chăm sóc chúng như vậy sao?!”
Thái dương Tần Phong túa mồ hôi lạnh, chân gã nhũn ra, môi run run, không thể thốt ra một từ nào.
Nội tâm gã gào thét: Đáng chết đáng chết đáng chết! Vị này tại sao lại chạy đến đây lúc này chứ!!! Nếu chỉ có Thích Văn Lan, gã có thể kéo dài thời gian, thủ hạ của gã có thể tranh thủ xoá hết dấu vết tham ô của gã, tạo ra sổ sách giả mạo.
Nhưng……
Hai con ngựa khác biệt quá mức thảm thiết, không còn kịp nữa rồi.
Quả nhiên, Lư Dương thuộc Đại Lý Tự bắt đầu sống chết mặc bây, đắn đo mở miệng hỏi, “Tần Phong, ngươi nói đi?”
“Tại hạ….” Tần Phong cúi đầu thật thấp.
Tạ Trọng Tự đánh gãy lời gã, nói thay gã “Thỉnh Lư đại nhân trong ngày hôm nay ngay lập tức tra ra.
Cỏ khô tốt mua thế nào, dụng cụ cho ngựa dùng mua ở đâu, mua ở đâu tự nhiên sẽ có ghi chép đầy đủ, cứ theo đó mà đối chứng giá cả.”
Tạ Trọng Tự từ trên cao liếc nhìn Tần Phong một cái, sau đó lại nói với Lư Dương, “Đại nhân, Quý phi nương nương nhờ bổn cung đến đây chuyển lời.
Nói ấu đệ vô lễ làm loạn, quấy nhiễu công việc của các vị, mong ngài chớ trách.
Ngày khác sẽ đến cửa tạ lỗi.”
Lư Dương lập tức nói không dám.
Sau đó hắn tiếng lên một bước, nói với Tần Phong đang chôn mình thành con chim cút, “Tần đại nhân, mời.”
Bộ dáng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.
Khớp hàm Tần Phong rung lên, gã dùng toàn bộ sức lực đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ.
Thủ hạ kia nhân lúc mọi người không chú ý, thoát ra từ cửa sau Đại Lý Tự, hướng thẳng về cung mà đi.
Chờ đến khi Tạ Trọng Tự cùng Thích Văn Lan rời khỏi Đại Lý Tự, ánh nắng gay gắt đã dịu đi, trời vào chiều.
Tiếng ve vang lên trong rừng dâu, gió hè hanh khô.
Thích Văn Lan ở bên cạnh hỏi, “Ai, Trọng Tự, thật sự là…..!Tỷ tỷ ta nhờ ngươi tới?”
Hắn sợ Thích Quý phi lắm……!Khi còn bé, cha mương đều không nỡ phạt hắn, đều là Quý phi ra tay quất hắn một trận mỗi khi hắn đi phá phách.
Tạ Trọng Tự dẫ ngựa xuống bậc thang, “Ừ, Quý phi bảo ta gọi ngươi vào cung.”
Thích Văn Lan cảm thấy miệng đắng nghét như vừa uống bát canh hoàng liên, “…..Ồ.”
“Phì, lừa ngươi đấy.”Tạ Trọng Tự buồn cười nói, “Nương nương không biết chuyện này.
Ngươi nên nghĩ thật kỹ nên làm thế nào thẳng thắn nhận tội đi.
Qua đêm này, chuyện này nhất định sẽ ồn ào huyên náo.”
Lại thăm dò hỏi, “Chủ ý là là của bản thân ngươi? Hay là có người bên ngoài khuyến khích ngươi nháo ra chuyện này?”
Thích Văn Lan không cần nghĩ ngợi đáp, “Đương nhiên là của ta.”
Ly Ngọc không muốn lộ diện, hắn cũng không tiện nói ra.
Sau đó hắn trừng mắt nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại chạy tới đây?! Còn lấy danh nghĩ của a tỷ ta nữa?”
Tạ Trọng Tự cũng không sợ nói mọi chuyện với hắn, nàng cười tủm tìm, “Hoàng huynh nói cho ta biết.”
Nói xong, nàng che ngón trỏ trước môi, nháy mắt với hắn.
Thích Văn Lan cảm thấy da đầu rung lên.
Tạ Trọng Tự gọi vị “Hoàng huynh” tự nhiên như thế, chỉ có thể là vị đó.
Thái tử đã theo dõi Tần Phong từ sớm sao?
Tạ Trọng Tự nói xong liền xoay người lên ngựa hồi cung, lúc trưa nàng đi vội vàng, chỉ kịp nói với Diệp Trúc đang nôn nóng một câu, “Đi đây!”
Thích Văn Lan chờ liệt mã biến mất ở cuối phố, hắn mới rì rì đi đến chỗ xe ngựa đang dừng dưới bóng cây hoè, buồn rầu không biết nên nói chuyện này với phụ thân hắn như thế nào.
Hắn nhấc mành xe lên, “Ly Ngọc, Lư Dương tiếp nhận…..!Ly Ngọc?”
Thích Văn Lan không thể vừa cưỡi ngừa vừa mang theo Tần Phong mập mạp nặng gần hai trăm cân tới Đại Lý Tự được, nên mang theo xe ngựa, ở Thái Bộc Tự tẩn gã một trận xong, sau đó trói người nhét vào xe ngựa mang tới Đại Lý Tự.
Ly Ngọc cũng thuận tiện theo xe tới đây.
Nhưng hiện tại, bàn dài trên xe ngựa chỉ còn một vài quyển sách và một chén trà lạnh.
Người đâu?
Thích Văn Lan suy nghĩ cái gì đó, sau đó không được tự nhiên mà buông mành xe.
Quen biết nhau đã lâu, người thường nếu không kiên nhẫn đi trước cũng là chuyện bình thường, nhưng Ly Ngọc không phải là loại người không từ mà biệt a!
Trong lòng Thích Văn Lan vừa động, hắn đi đến cái hồ gần bên cạnh, quả nhiên thấy Tuyên Giác dựa vào cây cong gối mà ngồi, tiêu ngọc bên môi, cụp mắt rũ mi, đang thổi tiêu.
Tiếng tiêu bình thường nghe như nức nở u oán, nhưng tiếng tiêu của chàng bình thản lại tĩnh mịch, tựa như cơn gió ấm áp lướt nhẹ qua mặt.
Tuyên Giác nghe tiếng bước chân, chàng ngừng lại, nhàn nhạt hỏi, “Xong rồi?”
“Ừ.” Thích Văn Lan thở nhẹ ra một hơi, “Nè, ta nói với ngươi, hôm nay nếu không phải nhờ Tạ Trọng Tự….”
Tuyên Giác ngắt lời hắn, “Vậy quay về thôi.”
Thích Văn Lan gật đầu, nhưng hắn là kẻ không có mắt nhìn người, sau khi lên xe với Tuyên Giác, vẫn nhịn không được bô bô nói, “Thật là phiền cho nàng, nếu Tần Phong không mở miệng, ta phải tìm ngươi để nhờ ngươi chỉ vài chiêu đó.”
Tuyên Giác mặt mày lãnh đạm, lại nghe Thích Văn Lan nói tiếp, “Còn có, ta nên nói thế nào với người nhà đây.
Tần Phong nếu thoát được tội, nếu như hắn quay đầu cắn ngược lại, phụ thân và tỷ tỷ ta phải thu dọn cục diện rối rắm này nhất định sẽ mắng chết ta.”
Tuyên Gi ác dọn dẹp mấy quyển sách và chén trà, hiếm khi thất thần nói, “Ăn ngay nói thật, lão tướng quân sẽ không giận đến mức động thủ thật…..”
“Bằng không ta nhờ Tạ Trọng Tự thay ta nói với a tỷ vài lời hay ý đẹp?”
Tuyên Giác “…”
Chờ đến khi chàng hiểu được những gì hắn nói, liền nghe thấy âm thanh của đồ sứ rơi.
Chén trà lạnh kia bị chàng không cẩn thận chạm phải rơi xuống sàn xe, nước văng tung toé.
Thích Văn Lan cũng hoảng sợ, hắn nhảy vào xe ngựa vội vàng giúp chàng dọn dẹp.
Tuyên Giác cảm thấy đầu đau như búa bổ, chàng chỉ ra bên ngoài nói, “Văn Lan, ngươi vẫn nên đi ra ngoài lái xe ngựa đi thôi.
Thích Văn Lan nghĩ cũng đúng, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên lại nghe được tiếng vó ngựa từ xa chạy đến, có người từ sườn xe xốc mành che lên, cười hô với người bên trong, “Thích huynh, mới vừa rồi ta quên một chuyện——”
Âm cúi của nàng ngưng bặt.
Đúng là Tạ Trọng Tự đã đi được nửa đường lộn trở lại.
Tuyên Giác “….”
Tạ Trọng Tự “?”
Nàng ngồi trên ngựa nghiêng người nhìn vào bên trong, cho rằng bản thân hoa mắt, buông mành che xuống, sau đó lại nhấc lên, xác nhận trong xe quả thật có hai người đang sống sờ sờ, sau một lúc lâu mới khô cằn nói “……!Tuyên công tử cũng ở đây à?”
Tuyên giác cảm thấy hôm nay dường như chàng đã dùng toàn bộ những lần cần “thở dài” trong một năm dùng hết một lần, thực sự hối hận vì đã đáp ứng với Thích Văn Lan phá cọc án này, gân xanh trên thái dương nhảy nhót kinh hoàng, chàng hít một hơi thật sâu mới ôn hoà hỏi, “Có chuyện gì sao điện hạ?”
Thích Văn Lan mờ mịt “A?”
“……Việc của mấy con bồ câu đưa tin.” Vì Tuyên Giác ở đây, nên Tạ Trọng Tự chỉ có thể nói hàm hồ, nàng ở Quỷ cốc ba năm, thư từ với mọi người trong kinh, hơn phân nửa là do bồ câu đưa tin hỗ trợ, bồ câu này là do người Thích gia quản, “Mấy ngày nữa ta muốn gửi phong thư.”
Nàng muốn bắt đầu điều tra cái chết của mẫu hậu.
Thích Văn Lan hiểu ra, gật đầu nói, “Được.
Mấy hôm nữa là Thất Tịch, vừa đúng lúc ta muốn vào cung, đến lúc đó bàn lại sau.”
Tạ Trọng Tự đáp một tiếng “được”, liền vung roi ngựa nghênh ngang mà đi.
Nàng khẽ cắn môi dưới.
Tuyên Giác quả thật ở đó, xem ra việc lúc nãy là kế hoạch của chàng.
Chẳng lẽ đời này, trọng sinh trở về, mọi chuyện đều sai vị trí?
Mà trong xe ngựa, cuối cùng Tuyên Giác che trán bất đắc dĩ nói, “Đi thôi.”
Từ giọng nói bình tĩnh của chàng, Thích Văn Lan lại nghe ra sự tức giận, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, Tuyên Giác đang rũ mắt nhìn chằm chằm vệt nước trên bàn, quanh thân ngưng tụ một luồng khí tối tăm mờ mịt, loại sát khí lãnh lệ này cùng với khí chất ôn hoàn ngày thường của chàng hoàn toàn tương phản.
Có lẽ đã từng ra chiến trường giết địch, trực giác của Thích Văn Lan vô cùng quỷ dị nhận ra, loại sát khí này đang hướng về hắn.
Nhưng hôm nay hắn cũng không làm ra hành động gì khác người mà?
Cho đến khi đưa Tuyên Giác về Tuyên gia, Thích Văn Lan vẫn không tìm ra được lí do của việc bất thường này.
Cuối cùng kết luận: Ảo giác ảo giác, Ly Ngọc không thể nào bị máu tươi tôi luyện thành loại người tàn nhẫn đó được.
Ngự sử phủ đệ của quan to, quý tộc đều tập trung ở hẻm Trường An, mùi hoa quế thơm ngào ngạt quấn quýt xung quanh, Tuyên Giác vươn tay rũ bỏ vài cánh hoa rơi lạc trên vai, đi vào trong nhà.
Vì muốn thấy Tạ Trọng Tự, chàng đáp ứng thỉnh cầu của Thích Văn Lan, vốn định tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, không nên giận chó đánh mèo lên Thích Văn Lan.
Suy cho cùng, tất cả đều đã là quá khứ.
Tuyên gia bị kẻ gian hãm hại, chàng là tàn hồn còn sống duy nhất, sống như cô hồn dã quỷ, chờ đến khi chàng điên đảo hết thảy, báo thù thành công, Tạ Trọng Tự đã cùng chàng ly tâm, Thích Văn Lan cũng cùng chàng xe rách da mặt.
Lần đầu tuyên chiến là trong ngày đại hôn của chàng.
Nói là đại hôn, thực chất là lập Hoàng hậu, ổn định thế lực.
Khi đó, thế lực khắp nơi không sờ được tính cách cùng ý đồ của chàng, sợ gia tộc bị liên luỵ, bọn chúng bèn mang con gái của mình nhét vào hậu cung.
Tuyên Giác cự tuyệt tất cả, nhưng không đánh bại được những phiền phức đó, cuối cùng ngàn chọn vạn tuyển, lập con gái của Trần các lão làm hậu—— Trần các lão, cựu thần đã ba đời, có thể ngăn chặn những người còn lại.
Ngày đại hôn, thân vệ Thích gia, từ biên quan ngàn dặm xa xôi, đưa tới lễ vật là hai cái đầu đang trừng mắt lên của tướng lĩnh phe địch.
Ngày thành hôn thấy máu không may mắn, Trần tiểu thư sợ đến mức thét chói tai.
Mà Tạ Trọng Tự….!Chàng phân phó phải trông coi Cẩm Ngọc cung thật chặt, không cho nàng tới, sợ đại điển kích thích đến nàng.
Càng không muốn để nàng quỳ lạy như quan viên.
Nhĩ Ngọc vẫn tới, nàng nhìn thấy máu tươi vấy trên lụa đỏ, bỗng bật cười lảnh lót, hệt như bị Thích Văn Lan chọc cười.
Ánh mắt chàng liếc nhìn nụ cười đã lâu không thấy này của nàng, trong lòng yếu ớt ghen ghét, tim thắt lại sau đó cười tự giễu, ôn hoà nói “Thích tướng quân có tâm.
Như vậy, có khi cuối năm hắn vào kinh báo cáo, chắc sẽ có tin tức đại thắng.
Trẫm thực mong chờ.
Lấy xuống đi.”
Ghen ghét khi đó, cùng giận chó đánh mèo hôm nay, chàng đều không có lý….
Quyết định buông tay, thì nên cách xa một chút, nếu không lại dẫm lên vết xe đổ năm xưa…..