______________
Tạ Trùng Tự bị Tuyên Giác hôn đến ngây người, cả người đều hoảng loạn, phản ứng cũng chậm chạp, một lúc sau mới đưa tay ôm lấy Tuyên Giác.
Nàng nghĩ, không lẽ lần này đáng sợ đến vậy sao, làm hắn sợ hãi đến như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Tạ Trùng Tự lại cảm thấy không đến mức đó, dù trời có sụp xuống, hay phải đối mặt với vạn tiễn chỉ sợ Tuyên Giác còn không chớp mắt lấy một cái.
Tạ Trùng Tự không dám nhúc nhích, đầu óc đều hỗn độn.
Không biết qua bao lâu, Tuyên Giác mới buông nàng ra, lưu luyến hôn lên khóe môi nàng một cái, nói: “Sau khi hồi kinh, ta hôn mê nhiều ngày, ngoại trừ một bản tấu chương bẩm tấu tình hình thì những chuyện khác đều không quản, điện hạ có nhúng tay vào không?”
Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào đáy mắt Tuyên Giác, ánh lên vẻ nhu tình sâu trong đáy mắt.
Triền miên, ấm áp.
Tạ Trùng Tự nhìn mái tóc hắn rủ xuống, thở hổn hển, không nhịn được đưa tay vén ra sau tai hắn, nói: “Tất nhiên là có. Nhưng Hoàng huynh mới là người xuất lực nhiều nhất. Thị tộc là u nhọt lâu năm, phải mạnh tay lóc da đập xương mới có thể trị tận gốc. Chưa kể còn phải lập lại trật tự thi hành các loại chính sách mới an ủi nạn dân, những việc đó đều phải được tiến hành cùng nhau. Ta cũng không có nhiều tinh lực như vậy, vẫn là do Hoàng huynh quản a.”
Thị tộc đối với Hoàng thất hệt như miếng xướng cá mắc trong cổ họng.
Mà các nhóm thị tộc này đều có chung một tư tưởng, thống nhất bốc lột dân chúng, chỉ cần có người chạm vào thì liền liên minh chống lại. Cho nên bọn họ chỉ có thể chậm rãi mưu tính, từ từ cắt giảm thế lực của thị tộc, lại phải tranh thủ cải chính dân sinh. Quá trình này vô cùng tốn thời gian, có thể là mất mấy năm, thậm chí có khi còn cần cả mấy chục năm. Nhưng chỉ bọn họ không từ bỏ, thì nhất định sẽ có ngày thị tộc sẽ bị tiêu diệt triệt để.
“Vẫn chưa đủ.” Tuyên Giác vẫn nằm nghiêng ôm lấy Tạ Trùng Tự, mặc kệ vết thương trên vai đang đau đớn, “Quan lại và thương nhân cùng một giuộc với nhau, thế lực tự nhiên sẽ lớn mạnh. Một năm này, điện hạ đều lãnh giáo Vệ Húc về cách khống chế thương hội, điều động nhân mã, còn có cách trấn áp thế lực của thị tộc đúng không?”
Tây Lương dựa phần lớn vào dầu hỏa, khí giới. Mà công thợ ở Tây Lương đa phần là nữ tử, chỉ có nữ tử mới có sự kiên nhẫn và khéo léo bậc này.
Nông nghiệp cũng không cần nhiều sức lực, bởi Tây Lương sở hữu công cụ tốt nhất. Thương nghiệp cũng rất phát triển. Nhược điểm duy nhất, là Tây Lương quá ít mỏ khoáng, khoáng sản, dầu hỏa đều phải dựa vào Đại Tề.
Tạ Trùng Tự vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Đúng vậy, A Cửu rất tốt, tỷ ấy không có tư tâm. Từ việc quản lý quan viên triều đình đến cách trấn áp thương hội, hay việc thúc đẩy thương nghiệp, tỷ ấy đều giảng giải cho ta rất tận tình…” Đột nhiên nàng ngửi được mùi máu tanh, biến sắc nói, “Vết thương của ngươi nứt ra rồi?”
Nàng trầm mặt xuống, kéo áo ngoài của Tuyên Giác ra, tẩm y bên trong quả nhiên đã có vết máu.
Tạ Trùng Tự tức giận nói: “Vết thương nứt ra, lại chảy máu người mới vừa lòng? Ngươi ở yên đấy cho ta, ta đi gọi đại phu, nếu ngươi lại lộn xộn ta sẽ trói ngươi lại, xem ngươi lăn lộn như thế nào nữa!”
Tuyên Giác: “Nếu có điện hạ ở bên cạnh, thì có trói lại thần cũng cam tâm tình nguyện. Nếu điện hạ cảm thấy thần tùy hứng vậy thì tùy điện hạ định đoạt.” Biểu tình trên mặt rất thản nhiên, tựa như Tạ Trùng Tự có trói hay đánh gãy chân hắn thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng vậy.
Tạ Trùng Tự: “……”
Mấy lời này cũng không hay ho gì, Tạ Trùng Tự nhìn ánh mắt thản nhiên của Tuyên Giác lại cảm thấy hắn có chút bướng bỉnh.
Trong lòng nàng có nghi ngờ. Mà Tuyên Giác lúc này lại nắm lấy năm ngón tay nàng, khẽ cắn đầu ngón tay nàng một chút, lúc này mới hài lòng buông nàng ra để nàng đi gọi đại phu.
Tạ Trùng Tự đi ra khỏi cửa, giẫm trên tuyết, vừa đi vừa ngẫm lại hành động lời nói của Tuyên Giác khi nãy.
So với ôn nhuận như ngọc, Tạ Trùng Tự thích dùng từ ôn hòa thân thiện để hình dung hắn hơn. Nếu suy xét cẩn thận, người Tuyên phủ đều có tính tình nhân hậu, thiện lươngg, trước sau như một. Cả nhà đều trung quân, rất mực thươngg yêu bá tánh lương dân, là điển hình của lương thần. Chưa kể nam nhân ra sức vì dân vì nước, chỉ nói tiểu thư Tuyên gia đều thiện lương chân thành, hàng tháng đều dựng lều phát cháo cho bá tánh, thỉnh thoảng còn mời đại phu chữa trị cho nạn dân.
Cho dù là kiếp trước sau khi nhà tan cửa nát, Tuyên Giác vẫn…
Bên ngoài tuyết lại rơi, Tạ Trùng Tự bỗng nhiên nhớ tới mùa đông năm ấy tuyết rơi, hắn mới từ Giang Châu trở về, ở sương phòng phía tây.
Vọng đô lúc đó bên ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng trong bóng tối lại sôi động đến ngất trời.
Tạ Trùng Tự thân là Công chúa, lại được thánh sủng. Người bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ dám nói nàng “tùy hứng”, quá lắm thì nói nàng “cường thủ đoạt hào” mà thôi.
Nhưng lại rất thích nói Tuyên Giác, nói hắn tham sống sợ chết, ích kỉ, bất hiếu,..v…vv… cái gì cũng có.
Người đời chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, rõ ràng Tuyên Giác không làm gì sai, lại đem mọi bất hạnh xảy ra với Tuyên gia đều đổ lên đầu hắn. Nói đến mức hắn còn sống trên đời này chính là tội lỗi vậy.
Tạ Trùng Tự cũng không thể làm gì, nàng không chặn được miệng lưỡi nhiều người như vậy. Nàng lo lắng Tuyên Giác nghe được những lời này, sẽ khổ sở, sẽ nghi kỵ nàng, sau đó xa lánh, thậm chí là chán ghét nàng. Cho nên mấy tháng sau khi Tuyên Giác trở về, nàng không dám đến gần hắn, thỉnh thoảng hỏi thăm vài câu, còn lại đều là đứng nhìn hắn từ xa.
Bất kể trong Vọng đô có nói thành cái dạng gì, truyền nhau ra sao thì Tuyên Giác hình như chưa từng nghe qua. Hắn chỉ lẳng lặng ở một chỗ, thỉnh thoảng sẽ pha trà rồi tự mình bày một thế cờ, rảnh rỗi hơn thì vẽ tranh ngâm thơ, chưa từng bước ra khỏi phủ Công chúa một bước.
Thẳng đến mùa xuân sau, tháng ba hơi lạnh dần tan, Tạ Trùng Tự thật sự sợ Tuyên Giác cứ một mình sẽ buồn bực, nàng xách diều tới tìm hắn, cẩn thận từng ly từng tý cười với hắn: “Ly Ngọc, đi thả diều được không? Mấy ngày nay gió lớn, cũng không lạnh lắm, cây cỏ bên ngoài đều đã đâm chồi xanh, phong cảnh rất đẹp.”
Tuyên Giác lúc này đang tỉ mỉ sao chép một bản thảo còn sót lại của tiền triều. Hắn lúc này một thân áo trắng ngồi ở dưới tàng cây lê, hoa bên trên đã nở một nửa, hắn thấy nàng đến cũng có chút ngạc nhiên, nhưng hồi lâu sau vẫn không buông bút, lắc đầu: “Không được, mấy ngày nay có chút phong hàn, không tiện ra ngoài.”
Ngoại ô kinh thành lúc này có rất nhiều người, đều là quý nhân trong kinh nhân lúc thời tiết đẹp ra ngoài dao chơi một chút, hắn thật sự không muốn đi.
“… A. ” Tạ Trùng Tự có chút thất vọng, quay người ra sau ném diều trong tay cho người hầu, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn, dựa sát vào hỏi, “Đây là cái gì nha?”
Bút trên tay Tuyên Giác dừng một chút, ôn nhu nói: “Là một quyển Địa chí và phong tục tập quán của tiền triều, là một quyển sách cũ, ta sao chép một lần, sửa chữa một số chỗ.”
Hắn sửa chữa dựa trên kinh nghiệm ra ngoài du ngoạn của mình một năm trước.
Tạ Trùng Tự liền hỏi: “Có chỗ sai sao? Là chỗ nào?”
Tuyên Giác: “Từ Nam ra Bắc còn có phong tục tập quán các nơi, đã có nhiều khác biệt so với một trăm năm trước.”
Tạ Trùng Tự hứng thú, tựa trên bàn đá chống cằm nhìn Tuyên Giác, hai mắt lấp lánh: “A, chàng kể cho ta một chút. Ta rời kinh có mấy lần, ngoại trừ Giang nam và mấy chỗ gần đó thì mấy chỗ khác ở Đại Tề đều chưa từng đi. Còn có chỗ nào thú vị không, kể cho ta nghe một chút được không?”
“… Giác cũng chưa đi được nhiều nơi.” Tuyên Giác mím môi.
Còn có những nơi loạn lạc, dân chúng bị áp bức, vừa phải chịu đựn sự bốc lột của thị tộc vừa phải cắn răng phục thị Hoàng gia. Ở đó, người dân loạn lạc, kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, dân chúng vô cùng khốn đốn.
Tạ Trùng Tự cũng không buông tha, làm nũng nháy mắt mấy cái: “Nói một chút đi, có được hay không? Ta thật sự rất muốn nghe. Lúc ấy ta đã muốn đi cùng chàng, đáng tiếc là không đi được. Dân sinh phong tục các nơi đều muôn màu muôn vẻ, ta thật muốn nghe chàng kể. Hoặc là nói về nơi mà chàng ấn tượng, được không?”
Đôi mắt Tạ Trùng Tự lóe sáng, ánh nắng nhẹ nhàng của tháng ba đều tụ dưới đáy mắt nàng, lấp lánh, hệt như tiên cảnh mùa xuân.
Tuyên Giác im lặng nhìn nàng, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Ngày đó, Tuyên Giác cũng chỉ dựa vào bản thảo của tiền triều, nói khái quát về phong tục các nơi với nàng. Giọng nói nhẹ nhàng đều đều, như đang kể lại một cuốn sách cũ, trong giọng nói không hề có nửa tình cảm.
Tạ Trùng Tự lại say sưa lắng nghe, thậm chí nàng còn tìm được được cớ, thường xuyên đến thăm hắn.
Một tháng sau, đến giữa xuân hoa hải đường vừa nở. Tạ Trùng Tự ôm một đống hoa tươi trong lòng, ngồi bên hành lang tập trung cắm hoa, vừa nghe Tuyên Giác nói đến dân du mục ở Mạc Bắc thì ngạc nhiên “A” một tiếng, “Chàng uống sữa dê ư?”
Tuyên Giác gật đầu: “Uống một chén nhỏ, sau đó không dám uống nữa, mùi vị rất nồng. Nhưng mà khi cho sữa dê vào trà, hương vị lại rất ngon, điện hạ hẳn sẽ thích. Dân du mục ở Mạc Bắc ban đêm sẽ đốt lửa trại, ở đó không có thị tộc, dân chúng đều vô cùng tự do, mọi người rất nhiệt tình, họ vô tư đàn ca đua ngựa. Ta…”
Tuyên Giác nhìn ra Tạ Trùng Tự rất hứng thú, nói tiếp: “Ta còn từng thi săn bắn với bọn họ, căn bản không thể nào thắng được nam nhân trên thảo nguyên.”
Tạ Trùng Tự từng nghe Diệp Trúc nhắc qua, híp mắt hỏi, “Cô gái ở thảo nguyên nghe nói rất to gan, lại vô cùng phóng khoáng, bọn họ có ném hoa tươi cho chàng không?”
“… Có.” Tuyên Giác mặc dù không muốn nhắc đến, nhưng vẫn thành thật trả lời nàng, trả lời xong lại vội nói, “Nhưng mà ta không nhận. Điện hạ, ta chỉ nhận một bông mẫu đơn của người.”
Lời này tuy không quá rõ ràng, nhưng Tuyên Giác nói xong vẫn nhận ra nó có chút ý tứ. Nhưng Tạ Trùng Tự lại chỉ sửng sốt chứ không nghe ra, hoặc là nàng nghe ra nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì quá lớn, ngược lại nàng lại tiếc mấy bông hoa thảo nguyên kia: “A, thật đáng tiếc a, hoa của thảo nguyên cũng không dễ có được, lúc đó chàng thu lại sau lại bán đi để làm lộ phí cũng tốt a. Chàng xuất kinh vốn không mang theo bao nhiêu tiền bạc.”
Nói xong, còn đắc ý chỉ vào bình sứ trên hành lang, hào hứng hỏi, “Thế nào? Diệp Trúc luôn nói tay nghề cắm hoa của ta quá tệ, nhưng ta cảm thấy, vẫn tạm được chứ nhỉ?”
Tuyên Giác: “……”
Cả bình hoa đỏ xanh chen nhau, chẳng có lấy một bố cục, nhìn vô cùng rối mắt.
Cũng không biết Tuyên Giác là bị bình hoa xanh đỏ lộn xộn kia làm cho hoa mắt, hay là do Tạ Trùng Tự không phản ứng gì với câu nói lúc nãy của hắn làm cho hắn hơi ủy khuất, Tuyên Giác bất đắc dĩ đỡ trán, nói: “Rất đẹp. Điện hạ, ta đọc cho người nghe một bài ca dao của Mạc Bắc nhé. Tên là “Xuân nhật hành”, rất hợp với cảnh đẹp hôm nay.”
Tuyên Giác đọc bài ca dao đã được nghe mấy lần, giọng đọc đều đều, ấm áp từ tốn:
“Hiến tuế phát, ngô tương hành.
Xuân sơn mậu, xuân nhật minh.
Trong vườn điểu, đa gia thanh.
Mai thủy phát, liễu thủy thanh.
Chèo thuyền, tề chấn kinh.
Tấu “Thải lăng”, ca “Lộc minh”.
Gió khẽ nổi lên, sóng khẽ sinh.
Huyền diệc phát, tửu diệc khuynh.
Nhập hồ sen, chiết quế chi.
Phương tụ động, phân diệp phi.
(Đầu xuân năm mới, ta tết tóc cho em.
Ngắm nhìn núi non trùng điệp, nắng xuân chan hòa.
Chim trong vườn hót líu lo.
Hoa mai đã bắt đầu nở, liễu đã bắt đầu xanh.
Ta chèo thuyền, chèo mãi, lòng có chút giật mình.
Đàn một khúc “Thải lăng”, hát một khúc “Lộc minh”.
Gió khẽ nổi lên, sóng nước cũng bắt đầu dao động.
Lòng người cũng nổi sóng, rượu theo tay rót đầy chén.
Chèo vào ao sen, đưa tay bẻ một cành hoa.
Tay áo lay động trong gió, khắp nơi thơm mùi lá hoa.)
***Đoạn trong ngoặc tui dịch lại theo bản gốc phía trên của tác giả, còn nhiều thiếu sót, nếu mọi người có cách dùng từ nào hay hơn, sát nghĩa hơn thì để lại bình luận phía dưới nhé.
Tuyên Giác giấu một câu cuối không đọc, chỉ đọc mấy câu trước của bài ca dao, Tạ Trùng Tự nghe đến mê mẫn, hỏi: “Còn có bài ca dao nào khác không? Vần điệu của bài ca dao này rất hay, không giống mấy bài ca dao khác của phương Bắc.”
“Người làm khúc này đi du ngoạn khắp nơi, từ Bắc đến Nam, đúng là không phải người Mạc Bắc.”
Tuyên Giác lại nhẹ nhàng cười nói, “Hiện tại ta chỉ nhớ được một khúc này, sau này nhớ lại sẽ đọc cho điện hạ nghe.”
Cứ như vậy, ngày sau Tuyên Giác ngoại trừ nói đến phong tục và kinh nghiệm khi đi du ngoạn, thỉnh thoảng sẽ đọc vài câu ca dao từ phú hắn nghe được từ khắp nơi.
Tạ Trùng Tự lúc này mới phát hiện, người trước mắt nàng có trí nhớ cực kì tốt, nghe qua sẽ chưa từng quên, nếu… nếu có thể nhập sĩ, nhất định sẽ vượt qua phụ huynh (cha, anh) hắn. Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không dám lộ sự tiếc nuối này với hắn, sợ việc này sẽ dày vò Tuyên Giác, hằng ngày chỉ dám quấn quýt lấy Tuyên Giác để hắn kể về các nơi đã đi qua.
Lúc đầu, cứ cách nửa tháng nàng sẽ đến một lần, về sau thì còn năm ngày, đến cuối cùng, mỗi ngày đều đến làm ồn hắn. Sau đó nàng còn tự tay dùng loại chữ Khải nhỏ mà nàng ghét nhất để sao chép trích lục (bản sao) cho Tuyên Giác.
Khi nàng đã sao chép được khoảng bảy phần thì trong các câu chuyện mà Tuyên Giác nói đã không còn đơn thuần chỉ kể về các phong tình châu thổ nữa, mà xen vào đó là các chuyện về dân sinh, chuyện quan lại các nơi, trong giọng nói khó tránh vẻ thương xót.
Đây là một khía cạnh mà Tạ Trùng Tự chưa bao giờ nghe qua, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng nghe trong mờ mịt, thậm chí còn có vài phần sợ hãi:
Ở Bách Việt lại có loạn dân nghèo đói đến mức vì một cái bánh bao mốc bẩn thỉu mà tranh đến sức đầu mẻ trán, còn có bần phụ thất phu (chỉ những người phụ nữ, đàn ông nghèo hèn) phải ôm con đi xin ăn, thậm chí còn bị phú hào ép phải bán mình, bán con. Cũng có những nạn dân bệnh liệt giường, không thể chống đỡ được nữa đành thắt cổ tự tử.
Còn nàng thì sao? Nàng chỉ là mệnh tốt, sinh ra trong nhà Đế vương, liền có thể nhàn hạ hưởng mọi vinh hoa phú quý.
Hoàng quyền tàn bạo, lãnh khốc vô tình, phía dưới có biết bao thi cốt chất thành từng đống, nhưng bọn họ ở trong Thiên Kim Khuyết sao có thể thấy được những điều đó.
Tạ Trùng Tự lúc trước luôn cho rằng mọi chuyện vốn là như vậy. Ai cầm quyền người đó có quyền sinh sát, quyết định sống chết của người khác. Tất cả những người còn lại, kể cả dân chúng nạn dân chỉ là quân cờ của Hoàng gia các nàng.
Tình cảm cũng vậy, nàng trước giờ đều vô cùng keo kiệt, chưa từng bỏ ra quá nhiều, chỉ có Tuyên Giác là ngoại lệ.
Trong lời kể của Tuyên Giác, Tạ Trùng Tự nhạy bén cảm giác được những cảm xúc khác biệt kia. Tạ Trùng Tự nhai miếng vải tươi trong miệng lại có cảm giác như đang nhai sáp, nhíu mày đẩy dĩa vải đi, “Vậy phải làm sao?”
“Giác kiến thức còn thiển cận, cũng không hoàn toàn chắc chắn. Sợ chọc điện hạ giận, cho nên không nói nhiều nữa. Nhưng mà…” Đầu ngón tay thon dài của Tuyên Giác xoay tròn mấy trái vải nàng đẩy ra, kiên nhẫn lột vỏ cho nàng, “Nước, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Quân chủ một nước nên lo lắng dân sinh cho bá tánh. Điện hạ cũng không cần lo lắng, người nắm quyền ắt có đạo lý của họ, chỉ cần làm tốt việc của mình. Thỉnh thoảng… nhìn xuống dưới là được.”
Tuyên Giác cũng không đề cập đến việc trên đường đi thị tộc các nơi cho người tiếp xúc với hắn, hắn lột vỏ để thịt trái vải vào một chén nhỏ, đẩy đến trước mặt Tạ Trùng Tự.
Không ngờ, Tạ Trùng Tự không ăn vải được lột vỏ, mà lại túm lấy cổ tay Tuyên Giác, ngậm mấy đầu ngón tay còn dính nước vải của hắn vào trong miệng, thản nhiên nhìn vành tai Tuyên Giác đỏ ửng lên, nàng đảo lưỡi vài cái, nhoẻn miệng cười: “Thật ngọt.”
Tiếng ve bên ngoài kêu loạn xạ cả lên, vô cùng ầm ĩ. Mấy tháng ở chung này, Tạ Trùng Tự nhiều lúc sẽ giả bộ dè dặt lui lại vài bước, khi thì to gan bày tỏ lòng mình: “Ly Ngọc, ta rất thích chàng a. Muốn cùng chàng ở chung một chỗ.”
Nàng nhấn mạnh nói, “Thật sự, rất rất rất thích chàng. Muốn cùng chàng ở chung một chỗ mãi mãi, suốt đời suốt kiếp, mãi không chia lìa.”
Tuyên Giác sững sờ một hồi lâu mới hồi thần lại, có chút luống cuống tay chân, lại bị nàng cường thế nắm chặt lấy tay, Tạ Trùng Tự hỏi: “Có thể vẽ hoa không?”
Tuyên Giác hiếm khi có chút ngơ ngẩn, theo bản năng gật gật đầu.
Tuyên Giác còn chưa hỏi là nàng muốn vẽ hoa gì, thì Tạ Trùng Tự đã cầm bút son lên, vẽ một bông hoa sen méo mó trên ngón tay cái của hắn. Vẽ xong nàng còn xấu xa cười đến nghiêng ngả.
“… ” Tuyên Giác dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói, “Giác cũng vẽ cho điện hạ một đóa hoa. Có được không?”
Tạ Trùng Tự: “Được.”
Tạ Trùng Tự chờ mong đưa tay qua, không ngờ Tuyên Giác cầm bút nghiêng về phía trước, vẽ một đóa mẫu đơn nở rộ giữa trán nàng.
Gió mùa hè đột nhiên nổi lên, làm tóc hai người bay bay, có sợi còn quyện lấy nhau. Lúc đó mọi thứ đều đẹp tựa như một bức tranh.
Tuyết trong biệt viện Tề gia cũng bỗng nhiên rơi dày đặc, rơi vào trong lòng Tạ Trùng Tự, nàng bị cái lạnh bao lấy, thoát ra khỏi con gió mùa hè đẹp đẽ đó.
Đại phu đến rất nhanh, Tạ Trùng Tự nghiêng đầu phủi tuyết đọng trên vai.
Cho dù hắn có tan nhà nát cửa đi nữa, thì trong lòng hắn luôn mang thiên hạ, chưa từng thay đổi. Tạ Trùng Tự không sợ Tuyên Giác lầm đường lạc lối, cho nên nàng mới ba lần bốn lượt muốn hắn vào triều làm quan, coi như bù đắp cho tiếc nuối của đời trước.
Chuyến đi Li Giang lần này, Tuyên Giác làm việc chu toàn thỏa đáng, tuy hắn gặp chuyện không may, nhưng thị tộc cả ngàn người, không thể nào phòng ngừa tất cả được. Đổi lại, bá tánh Li Giang đã ổn định dân sinh được hơn một tháng, tương lai còn có thể mong chờ một cuộc sống tốt hơn.
Vậy thì Tuyên Giác đang lo lắng cái gì chứ?
Lúc Tạ Trùng Tự cùng đại phu đi vào, vết thương của Tuyên Giắc đã nứt ra hoàn toàn, máu thấm ướt cả áo. Tạ Trùng Tự đứng bên ngoài, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là “ác mộng khó yên” dày vò cho nên hắn mới lo lắng không yên như vậy.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, đêm đó hắn nằm mơ, luôn lẩm nhẩm nhắc đến người nhà của mình, nhắc rất lâu. Còn có, nhắc về nàng…
Nghĩ đến đây, tim Tạ Trùng Tự đau đớn, chờ đại phu thay thuốc băng bó xong xuôi, mới đi vào nội thất, không nhịn được nói: “Gần đây ngủ có ngon không? Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt. Chờ vết thương lành hẳn rồi hãy lên triều, Phụ hoàng còn muốn mượn chuyến đi lần này của ngươi để khai đao.”
Tuyên Giác cười một tiếng, thành thật đáp: “Sáu bảy ngày nay là ngủ ngon nhất.”
Ngoại trừ lần đó dùng thanh hàn đàm để thăm dò nàng, còn lại đa phần đều hôn mê, thần trí không rõ ràng, cho nên may mắn không bị ác mộng kiếp trước dày vò.
Quả thật nghỉ ngơi rất tốt.
Hắn tiếp lời lúc trước: “Điện hạ, thần có cùng Vương gia thương thảo qua, quan lại các nơi và thị tộc thông đồng với nhau, quan viên, thương nhân, thậm chí tướng quân binh lính các nơi đều dính líu, thế lực rất lớn. Hai chúng ta đều cho rằng muốn…”
Tạ Trùng Tự trừng mắt nhìn người trên giường: “……”
Nàng quả thực không nghĩ tới người này cần chính, siêng năng đến vậy, lông mày nhướng lên, cúi người ấn hắn nằm xuống, quát: “Nghỉ ngơi!”
Tuyên Giác nhìn nàng không chớp mắt, bỗng nhiên, hắn thấy nàng cúi người, hôn lên mắt hắn.
Đôi mắt chứa đầy ánh sáng lấp lánh kia thuận theo đó nhắm lại.
“Ngươi phải mau khỏe lại.” Môi nàng vừa chạm vào liền rời đi, Tạ Trùng Tự trước khi đi nói, “Mấy ngày nữa, lão phu nhân Ngũ phòng của Tần gia sẽ đến kinh thành, ta phải gặp bà ta một lần, sẽ không có thời gian đến xem ngươi. Nếu Phụ hoàng truyền lời muốn ngươi mau chóng lên triều, cũng đừng nghe lời, cứ yên tâm dưỡng thương trước.”
Ngón tay Tuyên Giác đặt trên vai nàng không nỡ dùng sức, âm thầm căng chặt lại, gân xanh đều nổi cả lên, hắn phải rất kiềm chế mới không mở miệng giữ nàng lại, khàn khàn nói: “Được.”
Câu “đừng nghe lời” của Tạ Trùng Tự hiển nhiên không thành.