___________________
Tạ Trùng Tự giữ chặt góc nhọn của bàn cờ, đầu ngón tay nàng trắng bệch, đây là lần đầu tiên nàng chân chính cảm nhận được, một Tuyên Giác vừa lạnh lùng vừa xa lạ.
Nàng bất động thanh sắc đứng dậy, rũ mắt nhìn Tuyên Giác, làn váy dưới chân tầng tầng lớp lớp như hoa, nàng hỏi hắn: “…Ngươi muốn làm gì?”
Tuyên Giác trầm mặc nhìn nàng một lát, một lúc lâu sau, mới cười lạnh: “Nàng sợ ta sẽ giết hắn sao?”
Khóe mắt hắn đỏ bừng, lại nói: “Ta quả thật muốn giết hắn, ở Kim Lĩnh có ba vạn quân xâm phạm, thế tới như chẻ tre, nàng nói xem, Thích Văn Lan hắn từng tiêu diệt thổ phỉ ở Tây Nam, liệu hắn có liên quan gì đến ba vạn đại quân kia không, hoặc là, hắn có tiện tay đưa bố phòng cho quân địch không?!”
Tạ Trùng Tự lảo đảo thân mình, hét lên, “Ngươi,… ngươi điên rồi.”
“Điện hạ, sao nàng lại khẩn trương như vậy? Nàng lo lắng cho hắn như vậy sao?!”
Tạ Trùng Tự hít một hơi khí lạnh, tay chân nàng đều lạnh cóng.
Lệ khí trong mắt Tuyên Giác giống như cuồng phong, Tạ Trùng Tự chưa bao giờ thấy qua Tuyên Giác tức giận như bây giờ, nàng cả kinh, theo bản năng lui về phía sau.
Tuyên Giác đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng đè ở trên nhuyễn tháp.
Khóe mắt hắn đỏ tươi, hệt như huyết lệ, khóe mắt hắn tựa như đang mô tả trạng thái điên cuồng bây giờ của Tuyên Giác.
Tạ Trùng Tự hô hấp có phần trì trệ, không nghĩ ngợi gì mà rút dao găm từ trong tay áo rộng ra, đặt trước ngực Tuyên Giác.
Con dao găm này là cống phẩm của Tây Vực, khắp thân đều được khảm bảo thạch, sáng ngời, lưỡi dao hơi cong, ánh sáng phản xạ trên mặt đao chiếu lên vạt áo trước ngực Tuyên Giác, có thể thấy được bóng trúc chập chờn.
Tuyên Giác nhìn đoản đao trước ngực kia, gằn mạng từng chữ, giọng nói lạnh lẽo như băng, không phải nói với Tạ Trùng Tự, mà là nói với cung nữ sắc mặt trắng bệch bên cạnh: “Lan Linh, ngươi muốn chết!”
Lan Linh nhất thời xụi lơ, quân cờ trong tay suýt nữa rơi lả tả trên mặt đất.
Nàng cuống quít đem hộp cờ đặt lên mặt bàn, phủ phục xuống đất, dập đầu liên tục, không ngừng cầu xin: “Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha mạng!”
Tiếng dập đầu vang vọng khắp điện, trán Lan Linh đau nhức, mơ hồ có thể thấy máu đang thấm ra, nhưng nàng không dám dừng lại, chỉ biết dập đầu xin tha.
Nàng biết, lúc này nếu không xin tha mạng, sợ là cái mạng nhỏ này của nàng sẽ không thể bảo toàn.
Tuyên Giác ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy cổ tay Tạ Trùng Tự, khóa chặt lại, khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
Hắn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, nhìn người dưới thân.
Tạ Trùng Tự nằm trên nhuyễn tháp, tóc lụa xả tung phía sau.
Ba ngàn sợi tóc đen như mực, lại như tơ lụa, tất cả đều mềm mại uyển chuyển, thậm chí còn có không ít sợi tóc, quấn lấy tay hắn.
Tuyên Giác đột nhiên cười một tiếng, thanh âm ôn nhu như nước: “Muốn giết ta như vậy sao?”
Hắn nắm cổ tay Tạ Trùng Tự, nâng lên, lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào cổ hắn.
Tuyên Giác ôn nhu nói: “Vậy thì đâm ở đây. Nàng đâm ở ngực, nếu không chính xác sẽ đâm phải xương. Đây là loan đao, không đủ bền chắc, sẽ bị bẻ gãy, không giết được ta.”
Hắn như là đang dụ dỗ, thấp giọng nỉ non: “Đâm ở cổ, trong nháy mắt, liền có thể giết chết ta, hơn nữa sẽ chết vô cùng thống khổ, như vậy mới tra tấn được ta–“
“Nàng thử một lần xem?”
Tạ Trùng Tự trừng mắt nhìn hắn, môi son khẽ run: “Ngươi…… ngươi…”
Đầu ngón tay Tuyên Giác đặt ở huyệt vị trên cổ tay nàng, nàng căn bản giãy không thoát, nhìn hắn làm như không có việc gì, kéo lấy tay nàng, không hề quan tâm mà đưa lưỡi đao trong tay nàng đến gần cổ hắn, đồng tử nàng co lại.
Chỉ cảm giác toàn thân nàng lạnh đến thấu xương, ngay cả đóa hoa trên lòng bàn chân nàng cũng mơ hồ đau đớn.
Trên cổ Tuyên Giác đã có vết máu, lưỡi đao cắt qua da thịt hắn, máu tươi vẫn đang chảy ròng ròng.
Từng chút, từng chút một, nhỏ giọt trên cung trang màu vàng nhạt của Tạ Trùng Tự.
Các cung nhân thấy như vậy thì trong lòng kinh hãi, sửng sốt đứng như trời trồng, không ai dám mở miệng.
Ngay cả Lan Linh cũng quên dập đầu xin, cả người run rẩy, kêu lên: “Bệ hạ!!!”
Cho dù bệ hạ thật sự tìm chết như vậy, nương nương cũng sống không nổi!!
Tuyên Giác không dấu vết nhíu mày, hắn cụp mắt xuống, như phục hồi tinh thần lại, hắn nhận thấy cổ tay mà hắn đang nắm hình như có ý lui về sau, hắn lại như nhớ tới điều gì đó, cười ôn hòa: “Quên đi, vừa mới nhớ tới, ta tạm thời không thể chết được. Thị tộc quấy phá không ngừng, phía nam thì lũ lụt, phương bắc lại có thiên tai, Tây Lương, Đông Yến vẫn đang nhìn chằm chằm, còn cần chút thời gian. Một năm rưỡi, như vậy mới có thể thu thập ổn định tình hình được. Chờ ta một chút –“
Tạ Trùng Tự không đáp lại hắn.
Sự tàn nhẫn của Tuyên Giác không chỉ làm thương tổn chính hắn, mà nó còn đem nàng bức đến đường cùng.
Tạ Trùng Tự cả người lạnh như băng, không có chút khí lực nào.
Tuyên Giác cũng phát hiện khác thường, mặt khẽ biến sắc, hất lưỡi dao ra, nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, lại đưa tay sờ cổ nàng, chỉ thấy nàng lạnh đến run rẩy.
Tuyên Giác không nói một lời ôm lấy nàng, xoay người đi vào trong suối nước nóng trong điện.
Bên trong suối nước nóng ấm áp, hơi nước tràn ra, che mờ bốn phía.
Một tấm bình phong vẽ cảnh mùa hè, bên trên lại thêu hoa sen che khuất suối nước.
Tuyên Giác ôm Tạ Trùng Tự đi tới trước suối, cởi bỏ cung trang rườm rà của nàng, cũng không để ý quần áo bản thân ướt đẫm, ôm nàng bước vào trong ao.
Ý thức của người trong lòng đã mơ hồ, cả người nàng lạnh như một thi thể.
Tuyên Giác mặt không chút thay đổi thay nàng bắt mạch, điểm huyệt, ánh mắt âm trầm hung ác, giống như mực đặc sắp nhỏ giọt.
Có cung nhân muốn đi lên hầu hạ, chỉ nghe thấy một tiếng quát to: “Cút!”
Không có ai dám đi vào nữa.
Đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm quỳ ở ngoài bình phong, không dám chớp mắt.
Không biết qua bao lâu, người trong lòng mới khẽ ưm một tiếng, thân hình bắt đầu có nhiệt độ.
Tạ Trùng Tự vẫn chưa tỉnh táo, lông mi dài rủ xuống, đôi mắt khép hờ, hình như là lạnh, cho nên nàng vô thức kề sát vào hắn, môi nàng lạnh như băng, chạm khẽ yết hầu hắn đang ngâm trong nước, chạm lên vết thương còn đang chảy máu.
Trong hơi nước ấm áp, môi nàng lạnh lẽo chạm vào, hắn cảm nhận được vô cùng rõ ràng, Tuyên Giác cảm thấy trong cái chạm khẽ lạnh lẽo ấy lại làm cho hắn cả người khô nóng.
Giọng hắn khàn khàn: “Nhĩ Ngọc, tỉnh lại đi.”
Tạ Trùng Tự như không nghe thấy, nàng bám vào hắn, nâng cổ tay ôm bả vai hắn, liều lĩnh ôm chặt lấy điểm tựa duy nhất lúc này.
Không ngừng dùng cánh môi nhẹ nhàng hôn, từ yết hầu đến hàm dưới, rồi đến khóe miệng cứng ngắc.
Như ngựa quen đường cũ, kiêu ngạo cướp đi hơi thở của hắn.
Giống hệt lúc mới đại hôn, nàng tùy ý làm bậy, hôn hắn.
Tuyên Giác biết rõ, mọi thứ hoàn toàn bất đồng.
Nhưng lý trí hắn hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, hắn vứt bỏ tất cả lý trí, thấp giọng kêu gọi: “Trùng Trùng…”
Tạ Trùng Tự giãy dụa muốn mở mắt, ý thức mơ hồ “Ừ” một tiếng, có chút mơ hồ, không phân biệt được mình đang ở nơi nào.
Tuyên Giác biết nàng chưa tỉnh táo, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Ở trong hơi nước, ôm lấy nàng.
Ánh mắt hắn vẫn thanh nhuận tỉnh táo như trước, như thấy rõ mọi thứ, giọng nói lại trầm luân, khàn khàn, khi hắn rên rỉ yếu ớt nhất, rất giống với tiếng khóc thê lương của Vân Hạc khi mất thê: “… Ta thật sự rất sợ mất đi nàng.”
Bên ngoài gió lạnh gào thét, lại không thổi tới Ngọc Cẩm cung ấm áp.
Gió xuân ấm áp, ôn nhu vỗ nhẹ cửa sổ viện của Tuyên Giác.
Hắn chợt mở mắt, từ trong mộng giãy dụa tỉnh lại, trái tim vẫn còn đang run rẩy.
Trầm mặc một lúc lâu, giơ ngón tay đè lại mi tâm, lẩm bẩm nói: “Cái này…… còn không bằng không ngủ.”
Tuyên Giác đứng dậy, đẩy cửa đi ra, có người hầu thấy hắn tỉnh, muốn đi sắc thuốc, bị hắn ngăn lại: “Phương thuốc không có tác dụng, cứ để đó trước đi. Nếu a tỷ hoặc huynh trưởng hỏi, các ngươi cứ nói ta đang dùng, chưa từng ngừng.”
Hạ nhân vâng dạ. Bạch Đường ở một bên nghe vậy, liền biết hắn lại gặp ác mộng, tâm thần đều khó an.
Năm trước, Bạch Đường đem sự vụ rườm rà ở Giang Nam giao cho đệ đệ Lan Mộc xử lý, sau liền theo Tuyên Giác trở về Vọng đô. Một năm rưỡi nay, hắn cũng vô cùng bận rộn.
Bạch Đường lo lắng nói với Tuyên Giác: “Chủ tử, người không nghỉ ngơi thêm sao, trời còn chưa sáng.”
Tuyên Giác khoát tay áo, bước vào một thư phòng khác ở phía nam, khác với phòng vẽ tranh, hương mực hương trầm rất nhạt, mấy trục tre nằm ngay ngắn trêngiá.
Ngoại trừ bút mực và nghiên mực trên án, không có vật gì khác, mọi thứ không có một hạt bụi.
Dưới cửa sổ ở góc phía bắc thư phòng, có một lư hương hình phượng hoàng bằng đồng, phía trên khói xanh lượn lờ, dần hiện rõ trong bầu trời dần sáng.
Tuyên Giác tùy ý mở mấy quyển sổ con của Hàn Lâm Viện ra, vừa xem vừa hỏi: “Thế nào? Có manh mối gì không?”
Ở Vọng Đô, quan to, quý nhân rất nhiều, thế lực khắp nơi như ngư long hỗn tạp, Bạch Đường cũng không thành thạo Vọng đô như Tô Châu, nhưng vẫn cung kính hồi bẩm: “Thuộc hạ do thám được, nữ tử kia tên là A Cửu. Đầu đông năm ngoái, Tam hoàng tử ở Giang Nam gặp được nàng, sau đó liền mang về kinh thành, nạp làm thị thiếp.”
Quỹ đạo của đời này có chút rối loạn, nhưng Tam hoàng tử vẫn xuôi nam xuống Giang Nam vào năm Thái Nguyên thứ tư, vẫn qua lại với Tề gia như kiếp trước.
Tuyên Giác thản nhiên nói: “Nói tiếp đi.”
“Thuộc hạ đã truyền lệnh cho Lan Mộc tìm hiểu, xem A Cửu có phải là người Giang Nam hay không. Đồng thời, phủ đệ Thái tử cũng có tin tức nói rằng, hơn một tháng nay Thái tử không màng ăn uống, vẻ mặt tiều tụy, sợ là đang tương tư.” Bạch Đường nói, “Chủ tử, phủ Thái tử thủ vệ rất nghiêm ngặt, có cần tiếp tục thăm dò không?”
Tuyên Giác vuốt ve ôn ngọc trên đầu ngón tay, suy nghĩ một chút: “Không cần. Nếu thăm dò thì phải thăm dò Tam điện hạ – – sau khi A Cửu vào phủ, có được sủng ái hay không, tính tình nàng ta thế nào, đãi ngộ ra sao. Cẩn thận một chút, tùy cơ ứng biến, đừng để bị bại lộ.”
Bạch Đường gật đầu, đáp vâng, thấy Tuyên Giác lật xem văn thư, không còn dặn dò gì, liền lui về phía sau rời đi, thay Tuyên Giác đóng chặt cửa lại.
Tuyên Giác buông ngọc bội đang thưởng thức trong tay xuống.
Đó là một một miếng ngọc đã được chạm khắc, trơn bóng, bề mặt bóng loáng, ở giữa cẩn thận khắc một cây hoa đào đang nở rộ, dưới chạc cây có một nữ tử đang quay lưng lại, được khắc vô cùng tỉ mẫn.
Nàng mặc cung trang, trang sức phức tạp, đang ngẩng đầu ngắm hoa rơi.
Chỉ một bóng lưng, lại phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị như vậy.
Mặt sau trang sức ngọc, khắc chữ “Thái Nguyên năm thứ ba, Bắc cố”.
Tuyên Giác mỉm cười, bất tri bất giác, đã gần hai năm rồi.
Nàng vô tâm vô phế chạy mất, lưu lại một mình hắn lòng dạ khó an.
Ngay cả ngày hôm trước tình cờ gặp nhau ở Tế Thế đường, Tuyên Giác ngạc nhiên đến ngây người tai cũng ù đi, không nghe rõ Kim Phồn cùng nàng nói cái gì, chỉ có mơ hồ “Tướng sĩ”, “Ám thương”, còn có nàng nói một tiếng “Đại Lương”.
Sau khi trở về, tỉ mỉ ngẫm lại, cảm thấy có chút không đúng.
Kiếp trước – – khúc mắc của Tạ Trị rốt cuộc là cái gì, hắn hình như có chút manh mối rồi.
Cuối xuân năm mà hắn xưng đế, hoàng thành bị phong tỏa, tin tức Vọng Đô còn chưa truyền khắp thiên hạ, điện Thiên Kim Khuyết nhận được một phong thư.
Không có lạc khoản, cũng không có tên, chỉ có một cái huy ấn hình mặt trời.
Bên trong chỉ có một câu không đầu không đuôi:
“Tích Lan đã qua đời, mọi chuyện đều đã qua, chớ ưu thương nhiều.”
Thư được trình lên, Tuyên Giác đã từng xem qua, trực giác của hắn nói: “Có lẽ là cho Tạ Trị, tra xem từ đâu đến.”
Bức thứ có nguồn gốc từ Tây Lương quốc, đô thành Thiên Dự, bên kia làm như không cố kỵ, cũng không có cố tình ẩn nấp, chỉ là sau khi phát hiện có người tới thăm dò, cảm thấy không thích hợp, mới đột nhiên xóa đi mọi dấu vết.
Tin tức cứ như vậy bị đứt đoạn.
Tuyên Giác lúc ấy bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có quá nhiều tinh lực đi quản phong thư mơ hồ kia, liền vứt ra sau đầu.
Bây giờ nhớ lại… cảm thấy có vài phần ý tứ.
Lúc Kim Phồn chữa trị cho nàng ta, mùi ngũ thạch tán trên người nàng ta rất nồng.
Đây là thuốc mà con cháu gia đình phú quý dùng, vô cùng mê hoặc lòng người, dùng vào liền có cảm giác lâng lâng.
Nhưng loại thuốc này còn có công dụng khác.
Khi bệnh tât lâu ngày khó chữa, cơ thể đau đớn không thể chịu nổi, người có tiền sẽ dùng ngũ thạch tán, tuy dùng nhiều sẽ nghiện, nhưng đối với quý nhân Vọng đô, nghiện còn tốt hơn là đau đớn thể xác.
Sau khi đại hôn không lâu, có một lần Nhĩ Ngọc dương dương tự đắc nói với hắn, nàng nói: “Lúc trước ở Quỷ Cốc, sư huynh còn muốn cho ta dùng cái này. Bị ta cự tuyệt. Thứ đồ chơi này, dính vào liền cai không được, ta thà chịu đau đớn cả đời, cũng không muốn dùng nó.”
“Keng, keng” tiếng kẻng vang lên, nhắc nhở canh giờ.
Tuyên Giác phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay lần nữa xoa xoa miếng ngọc kia, khuôn mặt thanh tuyển ôn hòa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nửa sáng nửa tối, vẻ mặt không rõ.
Xa xa trong Vị Ương cung, mặt trời đã lên đỉnh, các cung nhân cũng vô cùng bận rộn.
A Cửu được mang về đây, đã thay y phục vừa người.
A Cửu cho người khác cản giác nàng là lưỡi dao sắc bén, rất nguy hiểm, lại như một con sói cô độc trong núi rừng, rất khó chinh phục.
Bất quá, khi đôi mắt ấy rủ xuống, lại có cảm giác yếu ớt ôn nhu.
Mỹ nhân yếu ớt ôn nhu tựa vào trước cửa, nói với Tạ Trùng Tự: “Điện hạ, làm ơn, cho ta ngũ thạch tán đi. Ta đã hai ngày không dùng nó rồi, thật sự không chịu nổi.”
Tạ Trùng Tự: “……”
Tạ Trùng Tự thật sự là sợ nàng ta – –
Cô chưa từng thấy người nào chán như vậy, lúc nào cũng có thể ăn nói khép nép với đối phương.
Nhưng nhìn vẻ mặt, thái độ của A Cửu, cũng không giống loại người nhu nhược.
Hai ngày nay Tạ Trùng Tự bị nàng ta làm cho bối rối, hoàng huynh tạm thời đi ngoại ô cách Vọng đô mấy chục dặm trị lũ, Tạ Trùng Tự nhất thời không liên lạc được với huynh ấy, chỉ có thể tạm thời chăm sóc cho vị tổ tông này.
Tổ tông A Cửu rảnh rỗi không có việc gì, rất thích đến gặp nàng.
Nàng ta tựa hồ rất thích đường cong ở quai hàm của Tạ Trùng Tự, lúc ngẩn người cũng nhìn chằm chằm, có lần Tạ Trùng Tự đi qua, còn nghe được A Cửu than thở: “Thì ra, nếu luận đường nét, nàng ấy so với Tạ Ôn còn giống hơn….”
Tạ Ôn là tam ca của Tạ Trùng Tự, nàng nghe mà không hiểu.
Lại bị ánh mắt A Cửu nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ, nói: “A Cửu, ngũ thạch tán nếu dùng nhiều, sẽ hại thân, làm cho cả người từ từ mất đi sức sống. Hay là cô nương thử cai đi, được không? Nếu sau này, thật sự quá khó ta lại tìm cho cô, được không?”
Nàng chắp tay hai tay trước ngực, thật sự là sợ nàng ta.
Không nghĩ tới, A Cửu lại chớp chớp mắt, trong đôi mắt sắc bén kia, tự dưng lộ ra vài phần ôn nhu, giống như nhìn xuyên qua nàng, hoài niệm một vị cố nhân nào đó, gật đầu, vô cùng dễ nói chuyện: “Được.”
Tạ Trùng Tự: “……”
Cứ như vậy qua ba năm ngày, hoàng huynh còn chưa về, phía tam ca bên kia nàng đã sắp ứng phó không nổi.
Càng nghiêm trọng hơn là, A Cửu nghiện ngũ thạch tán quá mức nghiêm trọng, nàng ấy cưỡng ép bản thân cai thuốc, cả người suy sụp đến mức sắp ngất xỉu.
Tạ Trùng Tự vô cùng đau đầu.
Ngũ thạch tán không dễ tìm, nàng cũng không thể trắng trợn lấy danh nghĩa Vị Ương cung đi tìm, chỉ có thể sai người đến chỗ Kim Phồn đòi.
Còn chưa sai người xuất cung, Tạ Trùng Tự đột nhiên nhớ tới, lần trước nàng không có hỏi kỹ bệnh tình của Tuyên Giác, do dự một lát, vẫn là xách mũ che lên, tự mình xuất cung.
Cuối xuân, mấy cơn mưa nhỏ nhẹ nhàng, dịu dàng lất phất chạm vào người nàng, lúc đi tới Tế Thế đường, quần áo nàng đều ẩm ướt.
Tạ Trùng Tự cũng không thèm để ý, từ cửa sau đi vào, bước nhanh lên hoa thất, còn chưa kịp lên tiếng, bước chân nàng đã dừng lại —
Kim Phồn ngồi ở trong hoa thất, bên cạnh bày mấy án thư, ngồi đối diện một người.
Người kia không đội ngọc quan, chỉ dùng vải xanh buộc tóc, lại đẹp đến mức tựa như bước ra từ tranh vẽ.
Tim nàng đập lệch mất một nhịp, thầm nghĩ: Hôm nay ra cửa không xem ngày!
Sao lại đụng phải tên tổ tông Tuyên Giác này???