Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 51

1:01 sáng – 20/11/2024
_______________________

Những người hầu xung quanh đều im lặng.

Tuyên Giác ngồi xuống đối diện với Tạ Trùng Tự, nhìn vào bàn cờ.

Ván cờ này rất hỗn loạn, đen và trắng được xếp ngẫu nhiên, khả năng thắng của hai bên đều ngang nhau.

Tuyên Giác im lặng một lúc, nhặt mấy quân đen bỏ đi, để cho Tạ Trùng Tự ăn vài nước, thỉnh thoảng còn nhường đường, coi như là hướng dẫn nàng.

Tạ Trùng Tự để chàng dẫn dắt nhịp điệu, trái tim ngày càng chùng xuống. Người xưa thường nói, muốn hiểu một người, chỉ cần nhìn cách chơi cờ sẽ rõ.

Lần trước tại cung yến, nàng chỉ lơ đãng đi vài nước, nhưng lần này, nàng lên kế hoạch từ trước, chính là muốn kiểm tra kỳ nghệ của Tuyên Giác.

Nước cờ kiên quyết và dứt khoát hơn nàng tưởng tượng. Mỗi bước đi đều khiêm tốn nhưng lại ẩn chứa sát khí phía sau. Giết địch không thấy máu.

Một ván cờ đánh đến trưa, Tạ Trùng Tự thắng nửa quân.

Khi nàng lại ngẩng đầu lên, sương mù trong mắt đã tiêu tán một chút, kinh ngạc chớp chớp mắt: “… Hả? Ly Ngọc? Ngươi đến từ lúc nào?” Tuyên Giác dừng một chút rồi lại thu dọn quân cờ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng lại nhẹ nhàng đi: “Điện hạ, ta đến đây vào ngày hôm kia.”

Tạ Trùng Tự dường như không nghe rõ: “Ngươi nói to hơn một chút.”

Tuyên Giác lặp lại, Tạ Trùng Tự chớp mắt một cái, như nghĩ về điều gì đó: “Lúc đó chắc hẳn ta đang ngủ. Ngươi đã xử lý xong việc của mình chưa? Khi nào thì về Vọng đô?” Tuyên Giác lắc đầu, nói thẳng: “Không về.”

Tạ Trùng Tự đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Tuyên Giác và sư tỷ sáng này, hình như có liên quan đến Tề gia. Nàng giả vờ bối rối, nghe Tuyên Giác nói như vậy, thì hỏi: “Có chuyện gì sao? Lớn hay nhỏ? Có nghiêm trọng không?”

“Chỉ là một chút chuyện nhỏ.” Tuyên Giác nhẹ nhàng nói. Đối với một đại gia tộc cành lá xum xuê, chết mất một người sao có thể tính là chuyện lớn?

Tuyên Giác tiếp tục: “Điện hạ có còn nhớ đôi phu thê chúng ta gặp gần Tô Châu không?”

Tạ Trùng Tự: “Ừ. Người phu quân tên là Lâm Mẫn phải không? Thê tử là người Tô Châu, về thăm họ hàng.” Có liên quan gì đến nhà họ Tề?

“Vị phu nhân đó họ Tề.” Tuyên Giác nói, “Tên một chữ Cẩm, tính quan hệ thông gia thì nàng ấy cùng thế hệ với phụ thân ta. Nghe nói là nàng ấy cãi lời Tề gia, quyết định gả xa. Tối hôm đó chúng ta tình cờ gặp phu thê họ, vị Lâm phu nhân đó đang mang thai, chắc do nhớ người thân nên mới vội vàng quay về Tô Châu, không dám dẫn thêm gia nhân hầu hạ, vì sợ quá bắt mắt.”

Tạ Trùng Tự không ngờ rằng vị phu nhân ấy lại có gia thế như vậy, đột nhiên có một dự cảm xấu: “Bọn họ gặp chuyện gì sao?” Tuyên Giác nói ngắn gọn: “Gặp phải bọn cướp, bị giết chết rồi. Sau khi nghe tin, ta muốn cứu bọn họ, nhưng đến nơi hai người đều đã chết, cho nên đã chôn xác.”

Hóa ra bọn họ chính là người lúc trước sư tỷ nhắc tới.

Tạ Trùng Tự không biết rằng kiếp trước kiếp này hai người đó đều có cùng một nguyên nhân cái chết, mặc dù nàng đau buồn, nhưng không khó chấp nhận như Tuyên Giác, sau đột nhiên hỏi: “Sư tỷ đánh nhau với bọn cướp?”

“Đúng vậy.” Tuyên Giác gật đầu.

“Ngoại trừ chôn xác vợ chồng, ngươi còn có thấy cái gì khác không?”

Tuyên Giác lắc đầu: “Không. Nhưng khi chúng ta tới nơi, đã không thấy xác của mấy tên cướp đâu. Có thể đã bị đồng bọn của chúng mang đi.”

Tạ Trùng Tự khẽ giật mình, bình tĩnh hỏi: “…Còn có điểm bất thường nào khác không?

“Trang sức, trâm, vàng bạc, châu báu, ngọc bội của Tề Cẩm đều ở đó, theo lời của Giang cô nương, lúc đó, cách trăm mét, vẫn còn nghe tiếng kêu cứu, nhưng khi đến nơi thì bọn họ đã chết. Nếu bọn cướp muốn cướp tài sản ở khoảng cách này, vậy sao vàng bạc trang sức đều còn ở đó? Còn về việc gom xác của đồng bọn, không phải không có khả năng. Sau cùng, chúng còn để người ở lại quan sát chỗ Giang cô nương chôn cất phu thê Lâm gia.”

Tuyên Giác để Bạch Đường bắt lấy hai người, cố tình để một người chạy thoát, chính là muốn xem ai là người đứng sau.

Bất kể người đứng sau là ai, lúc này chắc hẳn đã đứng ngồi không yên.

Vẻ mặt của Tạ Trùng Tự trở nên kỳ lạ.

Năm đó, khi Tuyên Giác mưu phản, có thể nói là không đổ quá nhiều máu. Trong triều vô cùng rối loạn, nhưng chỉ giới hạn trong Vọng đô.

Nếu là bá tánh thường dân, trận mưu phản đó cứ như cơn mưa rào ngày hạ, ngủ một giấc thì trời liền tạnh mưa.

Trận chiến lớn nhất phải kể đến là vào tháng thứ sáu sau khi Tuyên Giác lên ngôi.

Nhưng không phải đánh với lão thần tiền triều, mà là đánh với thị tộc.

Quân đội hùng mạnh của hai nhà Giang- Điền đều rất mực trung thành với Tuyên Giác, là Điền Dương và Giang Mạt. Trong quân lúc đó còn một chi của Tiết gia, là Tiết Tự, trong tay nắm giữ mười vạn quân mã. Thêm Thành Tuấn, có năm vạn kỵ binh. Cả hai vẫn còn đang do dự.

Sau khi Tuyên Giác đăng cơ, mấy đại tộc lo sợ, sợ hắn đủ lông đủ cánh sẽ tìm cách quay lại đối phó mình. Cho nên tháng thứ sáu sau khi Tuyên Giác lên ngôi, Tần gia liền dẫn đầu, cấu kết với Tiết Tự và Thành Tuấn, tấn công Vọng đô.

Tất nhiên, để đánh hạ Vọng đô thì mười lăm vạn quân mã là không đủ, họ liền chiêu binh thu thêm mười vạn nữa. Chỉ là mười vạn tân binh này xuất thân không rõ ràng, có tin đồn mười vạn quân này đều là chiêu mộ từ các thổ tặc.

Trong thái bình thịnh thế, mười vạn thổ phỉ kia là con chó canh gác, là lưỡi đao bí mật trong tay các đại gia tộc. Giờ đây, lúc chiến loạn, thì liền “vinh dự” được trở thành tân binh.

Tuy không được coi là tinh binh tinh nhuệ, nhưng thắng ở chỗ rất nghe lời, lại đủ tàn nhẫn, chỉ đâu đánh đó.

Tạ Trùng Tự thầm nghĩ: “Chuyện này, sợ không liên quan đến Tề gia.”

Nàng không tin Tuyên Giác không nghĩ đến khả năng này, nhưng người đang ngồi đối diện nàng lại rất thản nhiên tự tại, đến một cái nhăn mày cũng không có, thật không nhìn ra trong lòng hắn đang tính toán cái gì.

Tạ Trùng Tự đánh tới đánh lui, cả hai đều hạ sai vài quân cờ, kết quả lại đưa bàn cờ về bước đầu, hòa nhau.

Hai bên đều có suy nghĩ riêng, buổi chiều lại cùng nhau chơi một ván, nhưng cả hai đều lơ đãng không phát hiện đối phương có gì khác thường.

Tạ Trùng Tự thậm chí còn hoài nghi, có phải đêm qua nàng “mắt mờ tai điếc” nghe nhầm, rồi tự suy nghĩ lung tung không. Lại đảo mắt nhìn miếng bạch ngọc bên hông, mím môi suy nghĩ.

Phủ của nàng tuy là Công chúa, nhưng nàng được Phụ hoàng yêu thương nên quy cách đều chiếu theo Đông cung của Thái tử. Dù là nhà xà hay vật phẩm bài trí, đều do phủ Nội vụ sắp xếp, đều ngầm khắc hai chữ “Nhĩ Ngọc”.

Sau này, mỗi khi Tuyên Giác khắc cho nàng mấy món đồ chơi nhỏ, đều có thói quen khắc hai chữ kia. Đại diện vật đó thuộc về nàng.

Thuộc về nàng…

Buổi tối, Tạ Trùng Tự xoay xoay miếng bạch ngọc trong tay, trong một khoảnh khắc, nàng bỗng muốn đập vỡ nó rồi đến trước mặt Tuyên Giác chất vấn hắn, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy thật vô nghĩa, tiện tay liền ném nó vào ngăn tủ, tắt đèn đi ngủ.

Cùng lúc đó, một con tuấn mã phi nước đại dừng lại ở Trường Dương sơn trang, người hầu vội vàng gõ cửa phòng Tuyên Giác nói: “Tuyên công tử, thiếu gia nhà ta mời ngài đi qua.”

Tuyên Giác đoán rằng Tề Nhạc muốn nhờ mình giúp đỡ, quay đầu nhìn ngọn lửa phát ra từ đèn lưu ly trong phòng, như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Người hầu thấy Tuyên Giác ngây người thì cũng không biết phải làm sao, lúc hắn đi thiếu gia nhà hắn có vẻ gấp gáp lắm, nhưng hắn lại không dám lên tiếng thúc giục. Lúc người hầu thầm hạ quyết tâm, chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy Tuyên Giác giữ ngọn đèn lại mà không tắt, sau lại quay người bước đi. Tên người hầu có chút ngơ ngác chẳng hiểu sao, nhưng vẫn nhanh nhẹn bước theo sau dẫn đường cho Tuyên Giác.

Tề thiếu gia bực bội xoa xoa mặt, nhìn thấy Tuyên Giác giống như nhìn thấy cứu tinh, la lên nói: “Ly Ngọc, huynh mau giúp ta cạy miệng bọn họ đi. Ta,… ta cùng hai tên nói chuyện cả ngày, một chút tin tức cũng không moi được, chúng chỉ nói mấy chuyện da lông không quan trọng. Hai tên này vô cùng lợi hại, ta hỏi như thế nào chúng đều có thể tránh nặng nói nhẹ! Tức chết ta!”

Tuyên Giác: “…”

Nhìn điệu bộ này sợ rằng đã ăn trái đắng cả ngày hôm nay rồi.

Tề Nhạc người này thông minh, nhưng lại tự mình lãng phí hơn mười năm, hơn nữa lại dễ mềm lòng, hỏi không ra cũng là chuyện bình thường.

Bản thân Tề Nhạc cũng không xấu hổ, anh ta lén lút theo sau lưng Tuyên Giác, muốn xem Tuyên Giác thẩm vấn như thế nào.

Thấy rằng Tuyên Giác chia hai người đó thành hai bên khác nhau, không cho họ nhìn thấy nhau, Tề Nhạc nghĩ rằng đúng rồi, lúc đầu hắn cũng làm như vậy.

Sau đó, thì hỏi cùng một câu hỏi.

Tề Nhạc có chút không tán thành, dùng xương quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, đứng sang một bên ngáp một cái, mãi đến nửa canh giờ sau, sắc mặt hắn lần đầu tiên thay đổi.

Lúc Tuyên Giác tự mình thẳm vấn, khí tức quanh người liền thay đổi, thật làm cho người khác sợ hãi. Hắn có thể tìm ra những sơ hở rất nhỏ mà người thường không chú ý đến. Đừng nói đến tên kia, ngay cả Tề Nhạc hắn cũng có cảm giác tê cả da đầu.

Sắc mặt Tề Nhạc liên tục thay đổi, hắn cảm thấy bản thân học được không ích thứ qua cách truy thẩm của Ly Ngọc. Tề Nhạc suy nghĩ lung tung, có chút mất tập trung, không cẩn thận nghe một trong những kẻ bám đuôi nói.

Hắn cau mày hồi phục, hỏi: “A..chờ một chút. Ngươi vừa mới nói cái gì? Ai?”

Kẻ bám đuôi là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ, xuất thân là lưu manh địa phương, nhưng cũng bị dọa sợ không ít.

Tề Nhạc hôm nay đã hao tổn cả ngày với hắn ta, thiếu chút nữa là bị hắn ta làm cho tức chết. Nhưng nếu thật hạ độc thủ thì lại cảm thấy có chút quá mức.

Thanh niên lúc này mới giật mình một cái, lập lại nói: “… Tề Tứ gia, Tề Chương, ngài ấy để ta cùng mấy huynh đệ trông chừng nơi này, nếu như có gì không ổn, phải lập tức báo cho ngài ấy biết, hôm qua đến phiên ta, huynh đệ chúng ta đã trông chừng nơi đó hơn mười ngày rồi.”

“Tề Chương…?” Tề Nhạc há miệng, cứng đờ, lông mày cau lại cứng đờ, biểu tình đó trông rất buồn cười, lát sau cười cười nói “Ý của ngươi là, Tề Chương, một trong bốn gia chủ Tề gia, Tề Chương sao?”

Thanh niên điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, là ngài ấy! Ta từ trước đến nay đều giúp ngài ấy làm việc vặt, lần này công việc rất đơn giản, thù lao lại không thấp, rất nhiều huynh đệ chỗ ta tranh nhau làm.”

Tề Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ly Ngọc, chúng ta không bỏ sót người nào chứ? Chúng ta chỉ bắt được hai người.”

Tuyên Giác liếc nhìn Tề Nhạc, rồi nhìn người thanh niên, nhẹ nhàng nói: “Bạch Đường.”

Bạch Đường tra đao lại vào vỏ, hắn nói: “Thuộc hạ chỉ bắt được hai người, nghe hắn nói hẳn là vẫn còn sót vài tên. Tề thiếu gia, người nên cẩn thận một chút.”

Chưa kể huynh đệ họ hàng xa, chỉ tính dòng chính, Tề gia đã có gần trăm người, vô cùng phức tạp.

Tứ phòng là dòng chính, do lão Tứ gia, tổ phụ Tề Nhạc làm chủ, lão Tứ gia sinh được ba trai, hai gái. Nữ nhi nhỏ tuổi nhất trong số đó là Tề Cẩm, chính là cô cô của Tề Nhạc. Phụ thân của Tề Nhạc là Nhị gia, cả năm đều không ra khỏi phủ, chỉ vấn đạo cầu tiên. Trong đó, người nổi bật nhất chính là Tứ gia, thúc thúc của Tề Nhạc, tuy không quan chức, nhưng lại tiếp quản gia nghiệp, rất nhanh đã làm cho Tứ phòng phong quang vô hạn, nổi bật hẳn so với các phòng khác.

Tứ phòng vô cùng giàu có, từ trên xuống dưới tiêu tiền như nước, tất cả đều do thúc thúc Tề Nhạc chống lưng. Vì vậy, người bên ngoài, thậm chí là người Tề gia, đều gọi thúc thúc của anh là Tề Tứ gia.

Tề Nhạc mím môn, muốn nói nhưng lại thật sự không biết nên nói cái gì, hắn hoài nghi lời mình nghe được, còn nghĩ bản thân ngủ mơ, thật đưa tay nhéo vào đùi một cái xem là thật hay mơ.

Tề Nhạc tự mình lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi mình: “Chuyện này là sao, sai sót ở chổ nào sao? Làm sao có thể? Thúc ấy… Rõ ràng thúc ấy rất yêu thương Cẩm cô cô. Thúc… nhất định là mình nhầm rồi, có lẽ thúc ấy cũng muốn tìm ra ai đã giết người, cho nên mới cho người đợi ở đó? Không, mình…”

Tề Nhạc hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Ta trở về hỏi Tứ gia!”

Dứt lời, Tề Nhạc cũng không có tinh lực quản cục diện rối rắm ở biệt trang, liền ra ngoài giục ngựa và lao về nhà.

Bạch Đường nói với Tuyên Giác đang đứng bên cửa sổ: “Chủ tử, họ?” Ám chỉ người hầu canh gác và hai kẻ bị giam giữ ở đây. Tuyên Giác từ xa thu hồi ánh mắt, nói: “Để Tề Nhạc trở về thu dọn.”

Bạch Đường cùng hắn đi ra ngoài, đột nhiên thấp giọng nói: “Người tựa hồ cũng không kinh ngạc lắm.”

Tuyên Giác nhàn nhạt nói: “Vẫn là có chút, ta đoán là Tề gia, nhưng ta còn tưởng rằng là những nhánh khác ra tay, bởi vì ân oán tranh chấp ngày xưa, hiện tại xem ra không giống vậy. Chỉ là… hừ.” Tuyên Giác còn chưa nói hết, Bạch Đường đã cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh.

Sự phức tạp của một đại gia tộc vượt xa sự tưởng tượng của Bạch Đường, hắn không thể không hỏi: “Người không cảnh báo Tề thiếu sao? Lúc đó chúng ta để để một người sống quay về. Tề thiếu sẽ không gặp nguy hiểm chứ? “

“Yên tâm, sẽ không.” Tuyên Giác nhíu mày ngẫm nghĩ, “Nếu có liên quan đến các chi khác, ta sẽ đề cập một chút, nhưng nếu là người của Tứ phòng, Tề Nhạc, hắn sẽ không đi ngược lại, cũng sẽ không hủy hoại thanh danh gia tộc, về phần bùn không thể đỡ thành, Tề gia tuy có rất nhiều người, nhưng Tề Chương cũng đừng hòng sau này trông cậy vào Tề Nhạc. Hắn ta sẽ không làm gì Tề Nhạc đâu, cùng lắm là hù dọa rồi giảng giải vài câu.”

“Tề thiếu là sợ sự thật giống như những gì bản thân nghĩ đến sao?” Bạch Đường trầm ngâm suy nghĩ tính cách khác thường của Tề Nhạc. Tuyên Giác nói, “Tề tứ gia đã sớm nhận được tin tức, có lẽ còn đang chờ Tề Nhạc trở về.”

Ánh trăng lạnh như tuyết, Bạch Đường đem ngựa cho Tuyên Giác, nhìn chủ tử luôn luôn ôn nhu, liền thương hại thở dài, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không biết được.”

_________________

Biệt trang là Tề Nhạc dùng tư khố để mua, thường dùng để câu cá, ngâm thơ, thưởng trà. Mỗi lần đến biệt trang, hắn đều cảm thấy thư nhàn, thoải mái đến nổi tưởng chừng nơi đây chính là nơi tái sinh của mình.

Lần này, hắn thật sự được tái sinh, nhưng lại vô cùng đau đớn và vật vã.

__________________

Tề thiếu gia thở hổn hển chạy băng qua những bức tường trắng, và đi thẳng đến sân của thúc thúc mình, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của nô gia.

Lúc này bọn hạ nhân mới cảm thấy kỳ quái. Bình thường vị thiếu gia phong nguyệt này gặp Tứ gia đều sẽ đi đường vòng, sao hôm lại vội vã chạy tới tìm người?

Hạ nhân muốn ngăn Tề Nhạc lại: “Thiếu gia, lão gia đang nghỉ ngơi! Ngày mai người lại trở lại!”

Tề Nhạc hô to: “Tứ thúc! Chất nhi có chuyện muốn nhờ thúc!!”

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ trong căn phòng còn sáng đèn truyền đến: “Cho hắn vào.”