Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 50

1:01 sáng – 20/11/2024
__________________

Tạ Trùng Tự không nói gì, hơi thở của nàng có chút rối loạn.

Mọi cảm giác hoang mang, bối rối, không thể tin được đều bị nàng cố giấu kĩ trong lòng.

Khi nàng còn nhỏ, mọi người đều gọi nàng là “Trùng Trùng”, nhưng sau khi Phụ hoàng ban phong hiệu thì tất cả mọi người đều gọi nàng là “Nhĩ Ngọc”.

Chỉ có Hoàng huynh và Phụ hoàng vẫn gọi nàng là “Trùng Trùng.”

Không, vẫn còn một người khác.

Là Tuyên Giác.

Tuyên Giác của kiếp trước.

Tạ Trùng Tự tự trấn an bản thân, là do nàng nghe nhầm thôi? Tạ Trùng Tự nghiêng đầu, bối rồi hỏi, “Ngươi vừa nói gì với ta ư?”

Cảm giác điên cuồng như đang cố phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Tuyên Giác, nhưng chỉ trong giây lát, vẻ nhẹ nhàng, điềm nhiên liền quay trở lại.

Tuyên Giác thầm nghĩ không ổn, nhưng khi nghe Tạ Trùng Tự hỏi, thì liền thở phào nhẹ nhõm, ngón tay nhẹ nhàng viết từ “Không” lên lòng bàn tay Tạ Trùng Tự, sau đó lại đưa tay giúp nàng lau mái tóc dài ướt sũng.

Tạ Trùng Tự ồ lên một tiếng, như có vẻ thất vọng, rồi cất tiếng nói, “Sư tỷ khi nào thì quay lại? Trời đã tối rồi phải không?” Xem ra thính giác của nàng vẫn cần chút thời gian nữa.

Tuyên Giác cúi xuống viết lên tay nàng, “Có lẽ là tối nay. Tỷ ấy bảo nàng đừng đợi.” Viết xong thì nhanh chóng thẳng người dậy.

Tạ Trùng Tự có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên cổ áo khi người này cúi về phía trước, nàng không kìm được, đầu ngón tay khẽ run rẩy, ho nhẹ một tiếng để che dấu sự kỳ lạ trong lòng.

Tuyên Giác nhìn nàng, vẻ nhu tình dưới đáy mắt không thể kiềm nén được mà lan ra, hắn hít sâu vài hơi, rồi quay người rót cho Tạ Trùng Tự một chén nước ấm, đặt trong tay nàng, không nói gì nữa, hắn thay bốn năm cái khăn lông, nhẹ nhàng lau cho đến khi mái tóc dài của nàng khô hoàn toàn.

Lúc này, mí mắt của Tạ Trùng Tự đã bắt đầu đánh nhau rồi, nàng bị đầu ngón tay ấm áp của Tuyên Giác xoa đến nửa tỉnh nửa mê. Đôi lúc không chú ý còn nghiêng đầu tựa lên cánh tay hắn ngủ thiếp đi.

Đôi mi Tuyên Giác khép hờ, nhìn khuôn mặt mịn màng của Tạ Trùng Tự, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây có chút mơ màng, đáng yêu.

Sau khi Tuyên Giác đỡ nàng nằm xuống, thổi tắt nến rồi rời khỏi phòng.

Xung quanh chìm trong sự im lặng, Tạ Trùng Tự không thể chịu đựng được nữa mà lẩm bẩm: “Hai chín ba bốn, hai chín ba mươi lăm, hai chín ba mươi sáu…” vẫn chưa dừng lại.

Nhưng càng đếm, hô hấp của nàng càng rối loạn, run rẩy, cuối cùng khi đếm được ba ngàn, nàng đột nhiên mở mắt ra, quỳ gối ngồi dậy, ôm lấy đầu, mấy ngón tay luồn vào mái tóc dài lạnh lẽo.

Tuyên Giác.

Là Tuyên Giác thực sự.

Chàng ấy cũng vậy,

Nàng sớm nên nhận.

Nhiều hình ảnh lướt qua trong trí nhớ nàng, ánh mắt nàng từ mơ hồ đến dần sáng tỏ.

Nếu là Tuyên Giác thì sẽ không giống như vậy.

Năm đó, ở Vọng đô có vô số tài nữ quý nhân ngưỡng mộ chàng, nhưng làm gì có ai có thể bước gần đến chàng. Ngay cả khi cả gan bước thêm một bước, cũng chỉ nhìn thấy bóng hình xa cách của chàng mà thôi.

Ngay cả nàng, cũng phải từng chút một, cẩn thận bước từng bước một, chậm chạp thăm dò.

“Ba ngàn mười…” Tạ Trùng Tự đột nhiên dừng lại, không đếm nổi nữa.

Năm đó khi Hoàng huynh lên ngôi, năm xuân ánh nắng chan hòa, Lễ bộ Thượng thư Đông Yến dẫn theo đoàn sứ thần đến chúc mừng, là một tên quan lẻo mép.

Hoàng đế mới lên ngôi của Đông Yến, Thời Khinh Chiếu, thân mẫu là một cung nữ, sau khi sinh hạ Thời Khinh Chiếu thì bị người khác hãm hại, phải gieo mình xuống giếng tự tử. Sau đó Thời Khinh Chiếu được nuôi dưỡng dưới đầu gối của một tần phi ít được sủng ái. Sau khi tiểu Hoàng tử này lên ngôi, hắn ta giải tán hậu cung, chỉ giữ lại vị trí Thái hậu cho dưỡng mẫu mình, hoàn toàn mặc kệ thân mẫu đã chết năm xưa. Là một tên máu lạnh vô tình.

Về phần tên quan viên Lễ bộ Đông Yến kia, hắn ta là một tên mồm miệng dẻo quẹo. Trong yến tiệc hắn nói toàn lời khiêu khích, ý tứ vô cùng trắng trợn. Năm đó, nàng cũng dự yến tiệc, nàng ngồi phía dưới Hoàng huynh, nghe mấy lời châm chọc của hắn ta, tức giận đến nỗi suýt nữa đã siết vỡ chén rượu trong tay.

Tuyên Giác nắm nhẹ tay nàng, nghiêng người thì thầm vào tai nàng: “Điện hạ, đếm đi. Đếm đến ba mươi rồi mới quyết định.” Chàng lại nói: “Tân Hoàng Đông Yến không dễ đối phó. Thái hậu Đông Yến bên kia cũng không ăn chay, bây giờ Đại Tề ta không thể bất hòa với Đông Yến.”

Phong thái bĩnh tĩnh và tự nhiên. Cũng giống như vừa rồi vậy.

…Cho nên, từ đó về sau, mỗi khi cần tĩnh tâm hay trong lúc tuyệt vọng, nàng đều áp dụng phương pháp này theo bản năng…

Tạ Trùng Tự đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng xuống giường, nàng mò mẫm tìm chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ. Khi nãy, hầu nữ giúp nàng thay y phục đã để tất cả đồ trang sức và ngọc bội ở đây.

Nàng tìm thấy miếng ngọc bội hình con thỏ trắng, lần theo đường viền bằng đầu ngón tay, cuối cùng tìm thấy hình hoa mẫu đơn ở mặt sau.

Nàng đẩy nhẹ cửa sổ, nương theo ánh trăng, tìm thấy được mấy chữ nhỏ.

Tạ Trùng Tự cụp mắt xuống, nhìn thấy rõ ràng hai chữ “Nhĩ Ngọc” được khắc ở mặt sau, lòng liền trầm xuống.

Là Tuyên Giác.

Chàng cũng sống lại.

Chính là người có thể ở trong trung tâm quyền lực mà vẫn không bị kéo vào, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mặc cho người khác đang hoảng loạn.

Chính là người đã thay triều đổi đại, hay tay đẫm máu, cũng cố biên cảnh, đánh bại Đông Yến.

Cũng chính là người đã giam cầm nàng trong điện Ngọc Cẩm hai năm, là vị Hoàng đế cố chấp năm đó.

Lúc này, nàng thật sự không biết phải đối mặt với Tuyên Giác như thế nào.

Tạ Trùng Tự khó chịu nằm xuống giường, đếm đến gần một vạn mà không ngủ được, giọng nói của Tuyên Giác cứ luôn ở bên tai nàng, lặp đi lặp lại.

Mãi đến rạng sáng, Tạ Trùng Tự mới chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm định thần lại, nàng lừa sư tỷ Giang Châu Tư đến bắt mạch cho nàng.

Quả nhiên, Giang Châu Tư nghe nói nàng khó chịu liền sốt ruột, cau mày: “Mắt không nhìn rõ còn dám chạy lung tung, nếu bị làm sao ta xem muội nói thế nào?” Tạ Trùng Tự liền ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, rất biết nghe lời.

Giang Châu Tư liếc nhìn đôi mắt hơi tập trung của Tạ Trùng Tự, đánh giá: “Sắp có thể nhìn thấy rồi. Nếu muộn thì đã đến đêm mai, còn nhanh hơn thì chiều muộn đêm nay sẽ nhìn thấy được.”

Tạ Trùng Tự ngồi quỳ, lơ đãng liếc nhìn miếng ngọc đang treo trên eo mình. Sáng nay, khi hầu nữ hôm qua giúp nàng mặc y phục đã thuận tay đeo lên giúp nàng, nàng cũng không từ chối.

Tuyên Giác rất nhạy bén, không dễ lừa gạt, nàng phải giữ mọi thứ như bình thường.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Tuyên Giác bước vào, hỏi Giang Châu Tư: “Thế nào?”

Giang Châu Tư cầm quả đào lên, ra hiệu.

Đào Tử hơi nhấc đầu lên, quay trở lại vai chủ nhân, líu lo nói: “Không có việc gì, ngươi đừng làm ầm ĩ lên nữa, chậm nhất là ngày mai sẽ thấy.”

Trước mặt người ngoài, Tuyên Giác hiếm khi mất bình tĩnh, khuông mặt luôn lạnh lùng, đôi mắt điềm tĩnh và dịu dàng, bình tĩnh liếc nhìn miếng ngọc bội trên eo Tạ Trùng Tự, rồi nói với Giang Châu Tư: “Đang là cuối thu, sắc trời lại lạnh, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Khi ta ở cốc, các sư đệ sư mội cũng được chăm sóc như thế này. Theo ta thấy, chữa khỏi là được, người không chết, không bị thương tật, thì vấn đề cũng không lớn lắm.”

Giang Châu Tư cũng lười giải thích nhiều với Tuyên Giác, vì vậy nàng nói sang chuyện khác: “Còn Tề gia thì sao?” Thi thể đã bị ngâm trong nước vài ngày, rất dễ bị thối rữa. Ngày hôm qua đã thu thập hài cốt, cho vào quan tài rồi niêm phong lại. Tạm thời để ở nghĩa trang. Vẫn chưa được chôn cất.

Theo như Tề Nhạc nói, cho dù cơ hội rất nhỏ, nhưng hắn cũng muốn thử một lần, xem có thể an táng trong mộ phần Tề gia hay không.

Về phần người đi theo kia, cũng giao cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc có thể không moi ra được gì, nhưng nếu Tề Nhạc không lên tiếng, Tuyên Giác sẽ không tự tiện ra tay giúp đỡ.

Tuyên Giác nói với Giang Châu Tư: “Chờ tin tức từ Thành Lĩnh, xem xem có chuyện gì xảy ra. Hôm nay Giang cô nương ở lại bên cạnh điện hạ, phòng khi nàng ấy cảm thấy không khỏe…”

Giang Châu Tư cắt ngang: “Khủy tay ta hôm nay không nhấc lên được. Hôm qua đáng lẽ ta không nên giúp tên Tề Nhạc kia khiêng quan tài. Ta phải đi tìm sắt đen ngàn năm để thay thế. Ngươi ở lại với muội ấy trước, buổi chiều ta sẽ quay lại.” Tuyên Giác cầu còn không được.

Tuyên Giác không giải thích được sự hoảng loạn trong lòng, nhưng ở bên cạnh nàng, hắn liền có thể bình tâm. Hắn có thể đoán được, chuyện xảy ra với phu thê Lâm Mẫn không phải là thiên tai mà là do người làm.

Nhưng vì cái gì? Cho dù có người nhắc nhở, phu thê Lâm Mẫn vẫn bị giết hại?

Chẳng lẽ mọi chuyện vẫn sẽ giống như kiếp này, Nhĩ Ngọc bị rơi xuống nước, rồi bị cảm lạnh?

Cũng giống như năm đó, nàng quỳ bên ngoài tuyết rơi một đêm….

Nếu nói vận mệnh lặp lại, chỉ là thay đổi một phương thức, nhưng vẫn chung một kết quả, vậy thì hắn nên làm sao đây? Nên ứng phó như thế nào đây?

Hôm nay, tai mắt của Tạ Trùng Tự trở nên nhạy cảm hơn, Tuyên Giác không dám nói nữa, chỉ thầm nói trong lòng: Hắn muốn thử xem.

Vì Tần Phong, hắn không dám buông tay, cũng vì Lâm Mẫn, hắn không dám đưa tay ra.

Hắn lang thang trái phải, xiềng xích tới lui, nhưng chỉ cần có con đường hẹp dẫn đến chỗ nàng, cho dù có chông gai gập ghềnh, lửa ngục hừng hực thiêu đốt, hắn cũng sẽ không chút do dự mà bước tiếp.

Giang Châu Tư vặn chặt mấy khớp gỗ trên cánh tay, nói vài câu với Tạ Trùng Tự rồi rời đi.

Tạ Trùng Tự đang ngồi dưới hành lang, nàng khoác một chiếc áo choàng lông cáo, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, đối mặt với bàn cờ, ngón tay mảnh khảnh sắp xếp từng quân cờ.

Đột nhiên, nàng ngước mặt lên, thản nhiên nói với những người bên cạnh: “Có ai biết chơi cờ không? Lại đây chơi với ta một ván.”