Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 42

1:01 sáng – 20/11/2024
_________

Diệp Trúc nghĩ thầm: Lạ nhỉ, vị cô nương này không thể nói chuyện hay bị làm sao mà phải để con chim kỳ quái này nói thay?

Trong lòng chất chứa vô vàn thắc mắc, nàng đắn đo dò hỏi: “Dạ lai hương là gì? Ta chưa từng nghe nhắc tới”.

Vị cô nương đó lại dùng tay ra ký hiệu, con chim trên vai cũng theo đó trả lời: “Đó là một loại hương liệu mà chỉ có loài rắn đặc biệt trong cốc mới có thể ngửi thấy, được dùng để theo dõi hoặc tìm người. Khi tới thành Dương Châu thì mùi hương này bị ngắt quãng, chỉ có chút mùi còn vương lại trên người ngươi”.

Diệp Trúc kinh ngạc, nghĩ tới những người trong quỷ cốc mà điện hạ từng kể với mình, tuy có vẻ không giống lắm, nhưng với khí thế cao thâm khó lường này thì có lẽ đã đúng tám chín phần rồi. Nàng thử thăm dò: “Chắc hẳn là từ trên người chủ tử của ta, cô nương tới từ quỷ cốc ư?”

Con chim đó lại nói thay chủ nhân: “Ừ”. Dứt lời, nó như thể đã thấm mệt, nhảy từ trên vai chủ nhân xuống mặt bàn rồi cứ thế nhảy lên nhảy xuống đình công. Vị cô nương kia lấy ra một vài quả hạch nhỏ từ trong túi tay áo cho nó ăn.

Ăn xong nó mới quay trở lại đậu trên vai chủ nhân, tiếp tục chăm chỉ truyền đạt thứ ngôn ngữ ký hiệu kia sang lời nói.

Nhờ có ánh sáng, Diệp Trúc cũng đã nhìn rõ được hình dáng của con chim này. Hóa ra nó là một con vẹt rực rỡ sắc màu, bộ lông vón thành một cục, màu lông của nó rất hiếm thấy, không phải màu xanh như bình thường mà là màu hồng đào, nhìn trông khá đáng yêu.

“Tới tìm người, chủ tử của ngươi là nam hay nữ?” Cô gái đó tiếp tục ra ký hiệu, “có thể cho ta biết danh tính không?”

Diệp Trúc nhúng ngón tay vào nước rồi viết lên mặt bàn một chữ “Ngọc”, sau đó viết thêm một chữ “Tạ”.

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi tự mình giới thiệu: “Ta là Giang Châu Tư, Giang Châu trong tên địa danh, Tư trong Tư Mã, là người lớn tuổi nhất trong đám đệ tử ở quỷ cốc, A Tỷ đâu rồi?”

Diệp Trúc im lặng một lúc, nàng rót cho Giang Châu Tư cốc nước, sau đó mới ngồi xuống một bên kể ra toàn bộ hành trình và những chuyện đã xảy ra sau khi hai người xuất cung.

Giang Châu Tư mặt không cảm xúc, sau khi nghe xong mới điềm tĩnh mở lời: “Thảo nào mà mất manh mối ở khách điếm, ngày mai ta sẽ men theo xuống hạ lưu sông tìm kiếm”.

Nàng ấy không căn dặn cũng chẳng nói lời cáo biệt mà cứ thế đứng lên định đi thẳng. Diệp Trúc nôn nóng cất tiếng gọi: “Ơ! Giang cô nương, có thể đưa ta đi cùng được không? Ta cũng muốn đi tìm điện hạ.”

Giang Châu Tư nhìn Diệp Trúc bằng ánh mắt cổ quái, hỏi: “Ngươi có biết khinh công không?”

Diệp Trúc: “…”

Nàng đâu có biết, vậy nên lắc đầu.

Giang Châu Tư: “Vậy thì đi làm sao được? Ta có thể đưa ngươi ra khỏi cổng thành, nhưng không thể đưa ngươi đi mười mấy dặm được, chúng ta không thể mang ngựa ra khỏi thành, mà bán kính hai mươi dặm xung quanh đây đều là đồng không mông quạnh, không có chỗ nào bán ngựa, đem ngươi theo rất vướng víu”.

Diệp Trúc á khẩu, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Nhưng… nhưng ta vẫn phải xuất thành chứ?”

Giang Châu Tư lắc đầu, lạnh nhạt cất tiếng: “Nếu ngươi đã báo tin về triều đình thì tốt nhất nên ở nguyên vị chờ đợi”.

Qua vài câu đối thoại, Diệp Trúc về cơ bản đã hiểu được phần nào tính cách lạnh lùng của Giang Châu Tư, nàng không dám nài nỉ nữa, chỉ đành cầu nguyện cho nàng ấy sớm tìm được điện hạ, bảo vệ người bình an.

Thấy Giang Châu Tư sắp đi thật, Diệp Trúc khách sáo nói: “Hay là Giang cô nương ở lại dùng bữa đã rồi hẵng đi?”

Không ngờ, Giang Châu Tư dừng bước chân rồi dứt khoát quay lại.

Nửa canh giờ sau, Diệp Trúc ngẩn người nhìn Giang Châu Tư đánh bay cả bàn thức ăn đầy ắp. Chữ “quỷ” trong quỷ cốc có nghĩa là “quỷ” trong quỷ đói sao?

Sau khi ăn uống no say, Giang Châu Tư mới ngẩng đầu lên, lau khóe miệng, con chim trên vai kia cất tiếng nói lời cảm ơn thay chủ nhân nó: “Đa tạ tiếp đãi! Cung chúc phát tài!”

Nàng ấy phất tay, một chiếc hộp bạc nhỏ trượt xuống khỏi tay áo, giải thích: “Cái này dùng để phòng thân”.

Giang Châu Tư ấn lên nút ở mặt bên của hộp, những chiếc kim nhỏ bắn ra như mưa cắm vào mặt tường. Da đầu Diệp Trúc tê rần. Giang Châu Tư lại bỏ vào trong hộp một nắm kim bạc, đưa cho nàng rồi mới rời đi.

Diệp Trúc không biết nên khóc hay cười, cúi đầu nghiên cứu món đồ chơi tinh xảo trong tay. Đây… coi như là tiền cơm à?

Theo lời Diệp Trúc, Giang Châu Tư đi dọc xuống hạ lưu sông, bước chân nàng vừa nhẹ nhàng vừa thần tốc, trong màn đêm nhìn y như một con bướm trắng bạc đang sải cánh tung bay.

Khi đi tới một ngã ba dòng chảy, nàng dừng chân, con rắn lục đốm đỏ quấn trên ngón tay trỏ vẫn bất động, nàng đành phải tự quyết định xem nên đi theo hướng nào.

Khi đứng trước những lựa chọn như thế này, Giang Châu Tư luôn phó mặc cho ông trời, nàng nhặt ngẫu nhiên sáu cọng cỏ khô, thực hiện một động tác bói toán đơn giản, sau đó quả quyết đi về phía bên phải.

__________

“Hi vọng người đến không phải Giang sư tỷ”. Khi còn cách Tô Châu hai ngày đường, Tạ Trùng Tự và Tuyên Giác xin nghỉ nhờ trong một thôn làng nhỏ. Tối đó trăng sáng lấp lánh chiếu rọi màn đêm, Tạ Trùng Tự nằm trên bãi cỏ ngắm sao trời, nàng bỗng cất tiếng.

Tuyên Giác đang dùng con dao khắc ngọc gọt giũa một cây sáo trúc, nghe thấy lời này chàng ngẩng lên hỏi: “Tại sao?”

Tạ Trùng Tự: “Tỷ ấy thích bói toán, làm việc gì cũng sẽ bói một quẻ, ngày trước tỷ ấy giúp ta châm cứu, trước mỗi lần châm đều sẽ gieo quẻ xem hôm nay có thích hợp để chữa trị hay không. Mức độ tin cậy của tỷ ấy cũng chỉ nhỉnh hơn vị sư huynh đã chôn ta dưới đất kia một chút. Mà quan trọng hơn là…”

Tạ Trùng Tự nhìn bầu trời đầy sao, nhớ về những cây ngân châm đó, hỏi: “Ly Ngọc, chàng đã nghe nói về người rối bao giờ chưa?”

Tuyên Giác đáp: “Điện hạ đang nói về cái gì?”

Người rối, có thể chỉ đồ chơi của trẻ em, cũng có thể chỉ múa rối, hoặc cũng có thể ám chỉ những thứ khó mà miêu tả được bằng lời.

Tạ Trùng Tự: “Người rối dùng trong tế lễ ấy”.

Động tác trên tay Tuyên Giác sững lại, chàng gật đầu đáp: “Ta biết, lấy cơ thể trẻ em làm thành con rối để hiến tế thần linh, xin thần linh ban phước cho gia tộc”

Có những gia tộc đã tồn tại hàng trăm thậm chí hàng nghìn năm, con cháu đông đúc, họ có những tập tục rất kỳ lạ. Chọn ra một đứa trẻ, chặt đứt tứ chi, phong bế ngũ quan, nặn thành con rối, sau cùng coi thứ đó là thần thị rồi thờ cúng, hi vọng gia tộc sẽ ngày càng hưng thịnh phát triển.

Có điều, cách làm này quá mức tàn nhẫn, mất hết tính người nên đã bị Đại Tề ban lệnh cấm từ lâu.

Tạ Trùng Tự gật đầu: “Ừ đúng vậy, Giang sư tỷ là đứa trẻ được gia tộc lựa chọn, nghe nói năm đó tỷ ấy đã bị rút lưỡi và chặt đứt cánh tay trái, nhưng cuối cùng vì bát tự không hợp nên bị vứt bỏ. Cốc chủ đã tìm ra và cứu tỷ ấy một mạng. Cánh tay trái của tỷ ấy hiện nay là một tay giả bằng gỗ, cần phải được bảo trì thường xuyên, nếu tỷ ấy ra ngoài sẽ rất bất tiện”.

Chỉ bằng một vài từ ngữ ít ỏi, Tạ Trùng Tự đã kể ra một câu chuyện rất đỗi rùng rợn, có điều câu chuyện này khác xa so với câu chuyện mà ngày trước nàng đã kể…

Nàng từng kể với chàng về các đệ tử của quỷ cốc, vị sư tỷ này được nàng miêu tả là “cưỡi gió đạp mây giống như một vị thần tiên trên trời”.

Một vị tiên tử thoát tục sao lại có quá khứ bi thảm tới như vậy?

Tuyên Giác ngồi một bên, chàng đưa cây sáo trúc vừa gọt giũa lên môi để thử âm sắc, sau đó nói với Tạ Trùng Tự: “Một vị thần được tạo ra từ cách đó liệu có thể phù hộ cho gia tộc không?”

“Chắc là không rồi.” Tạ Trùng Tự vốn không tin vào quỷ thần, nhưng được sống lại một kiếp cộng với việc trốn thoát lần trước khiến nàng có chút kính nể với những chuyện tâm linh, “dẫu sao cũng chẳng có ai dám nhắc tới hai chữ “thần thị” này trước mặt tỷ ấy, ai mà nhắc tỷ ấy sẽ sai Đào Tử mổ kẻ đó, tới tận bây giờ Tạ Trùng Tự vẫn không biết danh tính thực sự của tỷ ấy”.

“Đào Tử?”

Tạ Trùng Tự: “À, đó là một con vẹt mà tỷ ấy nuôi để thay chủ nhân nói chuyện”.

Tuyên Giác rất thích nghe Tạ Trùng Tự kể về những người và những chuyện mà nàng từng gặp phải, chàng không hé răng lấy nửa lời, đợi nàng nói xong thì chàng dùng cây sáo trúc vừa làm thổi một khúc nhạc vui tai, xua tan bầu không khí quỷ dị lúc này.

Tạ Trùng Tự nghe đến buồn ngủ, cơ thể mệt mỏi sau một hành trình dài, nàng không nhịn được nữa mà thiếp đi, trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được có ai đó bế mình lên một cách vô cùng trân trọng.

Nửa đêm tỉnh giấc, Tạ Trùng Tự phát hiện mình đã ở trong phòng ngủ, trên người đắp một tấm chăn ấm áp, nàng thở dài bất lực vắt tay lên trán.

Kể từ sau khi nàng say rượu ôm hôn Tuyên Giác, nàng cảm thấy thái độ của chàng trở nên rất kỳ lạ. Không phải vì bị nàng mạo phạm nên chàng bắt đầu tiếp cận nàng đó chứ?

Điều này nghe thật vô lý.

Tạ Trùng Tự nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đưa ra kết luận, cử chỉ và lời nói của Tuyên Giác đều là do giáo dưỡng và tính cách của chàng mà ra.

Nàng cũng chẳng bận tâm tới vấn đề này quá lâu, bởi vì bọn họ đã tới Tô Châu rồi.

Sông nước bao quanh, thuyền bè tấp nập, dưới ánh tà dương, thành Tô Châu trở nên vô cùng thanh bình, ấm áp.

______________