___________________
Từ trước đến nay mọi người đều nghĩ, Tạ Trùng Tự là vị Công chúa được Hoàng thượng thương yêu nhất, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Trang sức, váy áo, trâm cài đều là đồ trân bảo, vì vậy đối với việc và vật xung quanh đều cực kỳ kén chọn.
Còn Tuyên Giác là công tử thế gia, trước đến nay mọi thứ đều giản lược, ngoài những dịp đặc biệt thì quần áo, mũ miện đều là màu nhạt, cả người toát lên vẻ tao nhã, rất giản dị.
Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Thẩm mỹ Tạ Trùng Tự thật sự là làm người khác cảm khái không thôi. Tạ Sách Đạo và Tạ Trị yêu chiều nàng, nên cảm thấy nàng làm cái gì cũng tốt, thẩm mỹ có chút khác lạ cũng có thể tán thưởng nàng mấy câu, kiểu như rất sáng tạo, rất độc đáo. Còn người ngoai ai dám nói gì, đều hùa theo để tâng bốc làm nàng vui vẻ. Thành ra, kiếp trước, kiến trúc cùng với cách bài trí ở phủ Công chúa thật sự là nhìn không nổi.
Cột gỗ thì dùng gỗ lim, còn xen rất nhiều trụ đá, trong vườn thì chỗ cây dâu, chỗ cây hòe, màu sắc lẫn lộn với nhau. Ngay cửa ra vào lại đào cái ao, nàng còn nói thu hút kinh khí gì đó, kế đó còn làm núi giả, bố cục loạn thành một đoàn, chẳng đâu vào đâu. Lúc nào có hứng nàng lại cho ngừi bới cho này, đào chỗ kia, lại trồng chỗ nọ. Thật sự thảm không nỡ nhìn!
Về sau có mấy vị khách đến phủ Công chúa, ai nấy đều hận mình học ít, không hiểu được phẩm vị của Công chúa điện hạ, về sau cũng không dám đến nữa, sợ Tạ Trùng Tự hỏi cái hồ nàng mới đào có hợp không! Bọn học tuy muốn kết thân với Công chúa, nhưng cũng không dám khi quân hết lần này đến lần khác, tự dối lòng khen thẩm mỹ của nàng vô cùng tốt!!!
Mãi đến khi Tuyên Giác dọn vào sương phòng phái Tây, nhân lúc rảnh rỗi sửa sang lại bố cục trong phủ, thì phủ Công chúa mới ra hình ra vẻ một chút!
Tạ Trùng Tự nghe Tuyên Giác nói muốn vào ở trong phủ Công chúa, nàng không thấy gì kỳ lạ, cũng không hỏi nhiều. Trong lòng còn thầm nghĩ: Thật tốt, vậy chuyện trang trí trong phủ có thể giao cho hắn rồi, nàng không cần đau đầu suy nghĩ nữa!
Tạ Trùng Tự nhanh chóng đáp: “Được a, chàng khi nào thì dọn đến? Cửa lớn phủ Công chúa luôn mở rộng chào đón chàng a.”
Mặc dù hai đời nàng đều được ban phủ Công chúa, tuy rằng đều rất rộng nhưng vị trí lại không giống nhau.
Kiếp trước, Phụ hoàng ban phủ tiềm đệ (phủ mà Hoàng thượng ở khi còn là Hoàng tử) của người cho nàng làm phủ Công chúa, cho nên trong phủ mới có mật đạo dẫn thẳng đến Hoàng cung. Còn kiếp này, phủ Công chúa của nàng nằm trên ngõ Trường An, cách phủ Ngự sự rất gần. Gần đến mức lúc hoa quế ở cửa phủ Ngự sử nở rộ, thì ở phủ Công chúa cũng có thể ngửi thấy mùi thoang thoảng.
Tạ Trùng Tự dừng một chút, lại nói: “Nhà chính vẫn còn tu sửa, nhưng sương phòng phía Đông đã ổn thỏa, có thể dọn vào ở rồi. Hay ta cho người chuẩn bị một chút, chàng trước hết dọn vào sương phòng phía Đông, cũng tiện để giám sát bọn họ. Ta bảo bọn họ mang bản vẽ sang cho chàng xem. Lần trước ta qua, cảm thấy mấy đình đài, bố cục của vườn hoa cũng rất tệ. Chàng giúp ta xem qua, tất cả đều sửa theo ý chàng, có được không?”
Tuyên Giác liếc mắt nàng, hắn biết ro là do nàng muốn trộm lười, nên mới giao hết việc trong phủ cho hắn. Nhưng trong lòng Tuyên Giác lại cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan vào nhua, đi về phía trước, hỏi: “Được, vậy còn nàng thì sao? Khi nào nàng dọn đến?”
Tạ Trùng Tự vốn định nói nàng còn phải ở lại hành cung một thời gian, nhưng thấy người bên cạnh cụp mắt nhìn nàng, vẻ nhu tình trong mắt lan cả đến đuôi mày, không đành lòng, “Ai nha, khi nào chàng đến ta liền đến, được không?”
Còn vô cùng phong lưu trêu ghẹo Tuyên Giác: “Sao có thể để cho mỹ nam tử bậc này phòng không gối chiếc được chứ?”
Tuyên Giác cười khẽ, hùa theo nàng nói đùa vào câu, trong lòng nhẩm tính công việc trong thời gian tới, suy nghĩ một chút nói: “Khoảng giữa tháng sau, sẽ có mấy ngày rảnh rỗi, chuyện ở Hộ bộ cũng đã thu xêp ổn thỏa, chỉ còn chút việc nhỏ thôi. Chừo sau khi ta sửa sang xong nàng có thể đón Cẩm Quan về rồi.”
Trong kinh nhiều quý nhân, mà ưng nàng nuôi con nào cũng dũng mãnh hiếu chiến, sợ sẽ va chạm người khác, gây rắc rối không cần thiết. Thêm nữa trong Hoàng cung không nên nuôi mãnh thú, sẽ đụng chạm long khí. Cho nên trước giờ ba con chim ưng của Tạ Trùng Tự đều nuôi ở Thủ Chuyết viên, nàng thường xuyên ghé qua mang chúng đi săn hoặc cho chúng ăn, nhưng tính kiểu nào cũng rất xa. Nàng đã tính sau khi phủ Công chúa sửa sang xong sẽ mang chúng về, nàng cũng không muốn thả chúng về Quỷ cốc như kiếp trước.
Tạ Trùng Tự nghe vậy hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Cẩm Quan thích chỗ cao, chàng đặt chỗ đậu của nó càng cao càng tốt; Trác Lộc hiếu động, chàng phải mua thêm giá gỗ để nó mổ; Thái Bạch lớn tuổi hơn, nên tính cách rất giống ông cụ non, thích yên tĩnh, chàng chọn chỗ xa hai đứa kia ra một chút là được.”
Tạ Trùng Tự lại nảy ra mấy ý định kỳ quái, nhưng nàng nói ra cái nào Tuyên Giác đều nghiêm túc suy nghĩ, sau khi nghĩ xem nên làm thế nào thì đều gật đầu đồng ý. Năm ngoái, Hộ bộ và Lễ bộ cùng tu sửa Thái miếu, hắn cũng giúp một tay, cho nên đối với kiến trúc, thợ thủ công đều hiểu biết chút ít, mấy ý nghĩ của nàng hắn đều có thể làm được.
“Trước mắt thì như vậy đi.” Tạ Trùng Tự nghĩ nghĩ, “Noãn các chàng cứ mô phỏng theo cái trong phủ Hoàng huynh, nhưng ta nghĩ chàng nên đổi thành vòng cung là tốt nhất, tránh đập trúng người. Lúc nhỏ ta bị va phải, thật sự rất đau. Hoàng cung vẫn còn nhiều chỗ cần tu sửa, mấy tháng này Phụ hoàng hẳn sẽ ở trong phủ của Hoàng huynh.”
Tạ Trùng Tự cười tít mắt khi thấy người gặp họa: “Hoàng huynh còn phải nghe Phụ hoàng giáo huấn thêm mấy tháng nữa, hẳn là mấy tháng tới sẽ ngày càng nóng giận… A, đúng rồi, Ly Ngọc…”
Nàng lắc lắc tay Tuyên Giác, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Chuyện của mẫu hậu, năm đó có phải chàng đã tra đến gần cuối, chỉ cách một bước nữa phải không?”
Tuyên Giác: “Sao điện hạ lại hỏi vậy?”
“Năm ngoái Phụ hoàng không cho Hoàng huynh điều tra nữa. Nhưng huynh ấy không chịu bỏ qua, âm thầm điều tra, huynh ấy gửi thư nhừo Quỷ cốc điều tra giúp. Gần cuối năm ngoái, Cốc chủ đến Vọng đô một chuyến.” Tạ Trùng Tự nhớ lại nói.
Nàng nhớ, lúc đó vừa trãi qua trận chiến với Đông Yến, Trần Quan một thân một mình đến Đông cung. Thân thủ Cốc chủ vô cùng quỷ dị, vô tung vô ảnh, vào Đông cung như chỗ không người. Sau này nàng nghe Tưởng Minh nói mới biết, lúc đầu cũng không biết là ai, lại nghe Tưởng Minh miêu tả “tóc trắng áo tím”, “dáng vẻ vô cùng trẻ trung” mới liên tưởng đến Cốc chủ của Quỷ cốc. Lần đó, người đến Đông cung chưa đầymột canh giờ đã rời đi.
Tạ Trùng Tự nghĩ đến lý do thoái thác của Tưởng Minh, sờ sờ cằm nói, “Hoàng huynh không am hiểu chuyện trên giang hồ, trên giang hồ cũng không có người của huynh ấy. Từ trước đến nay đều dựa vào tin tức của Quỷ cốc để nắm chuyện trên giang hồ. Cốc chủ không nói huynh ấy liền không biết được tin gì. Lần này Phụ hoàng còn nhúng tay vào, không cho huynh ấy điều tra, đã cảnh cáo hai lần rồi, lúc này sợ rằng huynh ấy đang khó chịu không biết phải làm sao.”
Tuyên Giác cười nhẹ, vuốt ve lòg bàn tay nàng như là trấn an, nói: “Nàng có biết năm đó mẫu hậu nàng tự phế bỏ võ công không?”
Lần này đến phiên Tạ Trùng Tự sửng sốt, chuyện đời trước Phụ hoàng rất ít khi nhắc đến, thỉnh thoảng nhắc đến cũng chỉ là mấy chuyện ngoài rìa, núi non phong cảnh nọ kia. Tạ Trùng Tự nhíu mày suy nghĩ, thốt lên: “Quả nhiên là vậy.”
“Chuyện trên giang hồ rất dễ che dấu. Không có ai chứng kiến, thì dù cho có cải tử hồi sinh cũng không ai biết, không để lại manh mối gì. Ta không tra được tất cả, dù cho suy đoán có giỏi đến dường nào thì cũng chỉ đoán được một hai. Giờ lại nghe nàng nói Cốc chủ Quỷ cốc đến gặp Thái tử,… ta nghĩ chuyện đại khái sẽ như thế này.” Tuyên Giác nói rất nhẹ, rất chậm, như sợ dọa đến nàng, “Đại khái hai mươi, ba mươi năm trước, hẳn là có chuyện gì đó, Tiên hoàng hậu đắc tội với phái Miêu tộc chuyên dùng cổ độc ở Nam Cương. Bộ lạc kia vô cùng thần bí, mấy trăm năm đều ở trong núi sâu an phận thủ thường. Ám khí năm đó ám sát Tiên hoàng hậu cùng độc bôi trên đó đều đến từ Miêu tộc kia. Năm đó mẫu hậu nàng gả cho Phụ hoàng nàng đã dùng thân phận giả, là Đích tiểu thư Thượng thư phủ. Mà trên giang hồ Tiên hoàng hậu lại dùng một cái tên khác. Cho nên không có ai nhận ra. Mãi đến Minh Quang năm thứ mười…”
Minh Quang năm thứ mười?
Tạ Trùng Tự giật mình: “Minh Quang năm thứ mười mẫu hậu đưa Hoàng huynh và ta du ngoạn xuống phía Nam…”
Tuyên Giác: “Giang sư tỷ nàng lúc đó cũng ở phía Nam, ta đã từng hỏi qua. Nàng nói, năm đó nàng còn nhỏ, khinh công không tốt như bây giờ. Nàng nhảy lên nóc nhà người khác nghe trộm, muốn tìm được thân thế của mình, không may bị người ta phát hiện. Là Tiên hoàng hậu cứu nàng. Vì vậy nàng từng ở bên cạnh Tiên hoàng hậu một thời gian, đến khi Cốc chủ Quỷ cốc đến nàng mới quay về Quỷ cốc.”
Sư tỷ này của nàng, có chuyện gì đều không nói, trừ phi người nhìn ra manh mối gặng hỏi thì nàng mới nói cho ngươi nghe!
Lúc đó nàng còn rất nhỏ, không rõ ràng lắm, nàng thật không ngờ lúc đó Giang Châu Tư cũng ở đó, mơ hồ lên tiếng, “… Là lúc đó… bị bại lộ thân phận ư?”
“Chắc là vậy.” Tuyên Giác cùng nàng đi tới gần kênh đào, bên cạnh đang có người thả đèn ước nguyện, đèn hoa mang theo nến nhỏ trôi đập dờn trên sông, hắn nói: “Khoảng Minh Quang năm thứ mười, phía Nam có phong trào di dân, có một lượng nhỏ tiểu thương đã di dời đến Dương Châu. Cho dù bọn họ di dời là vì Tô Châu có hạn, muốn đến chỗ khác kiếm sống thì cũng không cần đổi nghề như vậy. Ta lật xem mấy cuốn biên sử, phát hiện năm đó Dương Châu cũng có nạn.”
Trong đầu Tạ Trùng Tự bỗng nhiên hiện ra một khung cảnh.
Là mười năm trước.
Tô Châu mưa phùn mãi không dứt, mưa từng giọt từng giọt cứ lăn xuống mái nghiêng. Lúc đó nàng còn nhỏ, chỉ cao đến thắt lưng mẫu hậu, nàng nhìn mưa một lúc không biết làm sao lại vùi vào lòng mẫu hậu. Mẫu hậu đang nhìn vải tơ tằm mùa xuân do thương hộ đưa tới, sau đó nói với Giang Châu Tư đang ở bên cạnh: “Tiểu A Tư, đến đây, xem xấp vải này xem, xem con có thích không. Sư huynh cũng thật là, ai lại nuôi một tiểu cô nương thành ra như vầy, y như một con khỉ hoang trong núi vậy.”
Bên cạnh còn có thương hộ đang bưng khay cúi thấp đầu, không dám nhìn lung tung.
Tạ Trùng Tự siết tay Tuyên Giác, giọng hơi run hỏi: “Là do thương hộ đó tiết lộ sao?”
Tuyên Giác không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại: “Nàng còn nhớ Dương Binh chủ quản của Bài Vân Phương không?”
“… Là người đốt ngõ Bạch mã ở Dương Châu?”
“Đúng vậy.” Tuyên Giác gật đầu, “Miệng hắn ta rất kín, cứ nói hắn và Lương gia có thù cũ, cho nên mới phỏng hỏa giết người, còn lại cái gì cũng không nói. Ta từng xem qua khẩu cung của hắn, chỉ có một lần duy nhất hắn lỡ miệng nói, “Giết người diệt khẩu.”
Giết người diệt khẩu? Là có ý gì?
Giết nhân chứng, tiêu hủy chứng cứ?
Tuyên Giác: “Năm Thái Nguyên thứ ba ta cùng nàng đi Tô Châu. Lúc đó ta đã có suy đoán, có phải là do Lương gia đã tiết lộ tin tức hay không, thị tộc sau khi điều tra ra thân phận của mẫu hậu nàng, liền tính toán muốn mượn đao giết người. Ta không có đủ chứng cứ nên đã để cho Bạch Đường tiếp tục điều tra, nhưng…”
Hắn dừng một chút: “Sau đó trãi qua nhiều chuyện, không tiếp tục tra nữa. Mãi đến nửa năm sau, ta thu được tin tức. Tề Nhạc gửi tin nói, hắn tra hơn một nửa số thương hộ từng di dời đó, nhưng tất cả bọn họ đều không biết Quỷ cốc, cùng chưa từng gặp qua Giang Châu Tư. Bọn họ nói năng rất mơ hồ, nhiều chỗ không rõ. Duy chỉ có một điểm là giống nhau, bọn họ đều nói, năm đó bọn họ vướng vào một cuộc tranh đấu lớn, bọn họ chỉ là những thương hộ nhỏ cho nên sợ bị liên lụy mới lũ lượt chạy khỏi Tô Châu, tất cả đều chỉ hướng về phía Lương gia.”
Tuy Lương gia cũng chạy khỏi Tô Châu, nhưngg vẫn bị một mồi lửa thiêu rụi cả nhà.
Tạ Trùng Tự chớp chớp mắt, nhìn Tuyên Giác đang nói chậm, trong lòng khẽ động: “Tất cả đều là do chàng đoán?”
“Đúng vậy, nhưng đây là khả năng lớn nhất.” Tuyên Giác dừng lại trước một quầy hàng, chăm chú chọn hai ngọn đèn hoa sen, đưa cho Tạ Trùng Tự một cái, “Bệ hạ phát hiện Thái tử điều tra, liền ra lệnh cấm, sau đó xóa đi dấu vết. Lần này nghe nàng nói Cốc chủ đến một chuyến, ta đoán mọi chuyện đại khái là như vậy.”
“…Ý gì?” Tạ Trùng Tự cằm ngọn đèn kia, xoay xoay cái đèn trong tay ngắm nghía.
“Đơn giản là đang cố bảo vệ mình cùng người khác.”
Tạ Trùng Tự sửng sốt.
Nàng chỉ thấy Tuyên Giác rũ mắt, lấy tay che gió, thắp ngọn nến cho nàng, sau đó hắn nhẹ giọng nói: “Điện hạ, nàng nghĩ tại sao bệ hạ lại nhắm mắt cho qua, không điều tra tiếp. Thêm nữa tại sao Cốc chủ lại như vậy…” Tuyên Giác dừng lại, như đang tìm một từ thích hợp: “Tránh không nói, giữ kín như bưng mọi chuyện với nàng cùng Thái tử?”
Tuyên Giác lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt trong veo, xa xa có pháo hoa đang nở rộ, trên bầu trời đầy sao, gần đó còn có người đang cầm đèn.
Tim Tạ Trùng Tự đập hụt mất một nhịp, như là đoán ra được cái gì, đồng tử nàng đột nhiên co rút.
Năm đó sư tỷ lén lút xuôi nam, nghe nói là đệ tử Quỷ cốc đến tuổi nổi loạn, ai nấy đều lén chạy ra ngoài. Cốc chủ đành xuất quan, bất đắc dĩ chạy khắp trời Nam đất Bắc để bắt người.
Nàng còn nghe được, Cốc chủ gặp Ứng Thiên sư huynh ở Mạc Bắc, lúc ấy đầu huynh ấy cắm đầy cỏ dại, đang bị một con bò lớn đuổi theo, huynh ấy thở hồng học chạy trốn. Sau đó đến Đông Yến tìm Trương Lăng sư huynh, bị người ta lừa bán đến đây. Còn nữa, tiện đường ghé Giang Nam xách Giang sư tỷ còn nửa cái mạng về.
“Một cái cớ tuyệt vời.” Tuyên Giác giữ chặt đèn trong tay nàng, đưa đèn của hắn lại gần, mồi lửa. Sau đó đỡ nàng ngồi xuống, hai người thả đèn trong tay xuống sông, “Nhưng mànói đi cũngphải nói lại, tất cả đều là do ta suy đoán. Nàng xem như là nghe mợt câu chuyện mới đi, nghe xong liền quên đi.”
Vòng vo một hồi vẫn chưa nói rõ nhân quả trong đó.
Tạ Sách Đạo thời niên thiếu đi du ngoạn gặp Trần Tâm trên giang hồ, sao có thể không biết thân phận cùng kẻ thù của nàng chứ? Hắn không tra tiếp đơn giản là do thời cơ chưa tới.
Điều duy nhất Tuyên Giác tò mò, chính là kiếp trước, Tạ Sách Đạo không ngăn cản Tạ Trị điều tra chân tướng, nhưng không biết tra kiểu gì, lại lấy Tề gia khai đao, rốt cuộc là có nguyên nhân sâu xa gì hay không?
Cuối tháng hai, Tuyên Giác không chút e dè dọn vào ở phủ Công chúa.
Hắn dọn toàn bộ đồ đạc của mình ở Tuyên phủ đi, Tuyên Tông tức đến đập bàn, nhưng nghẹn nửa ngày chỉ được câu “Không biết xấu hổ.” mà thôi.
Tuyên Giác đứng đó chỉ cười cười, im lặng chỉ huy người nâng mấy cái rương đi.
Tuyên Quỳnh lúc này mới buông tay đang nắm lỗ tai Tuyên Tông xuống, giọng nói không có chút uy hiếp nào: “Còn nói lung tung nữa ta đánh miệng đệ đấy.”
Tóm lại, mấy câu phản đối của Tuyên Tông đều không có trọng lượng gì. Phụ thân hắn-Tuyên Đình đại nhân- nghe xong cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thì nói gì đến mẫu thân và a tỷ đã sớm yêu thích vị điện hạ kia. Nói chung là Tuyên Giác lấy lý do chính đáng là “Tu sửa phủ Công chúa” thành công dọn ra khỏi Tuyên phủ vào phủ Công chúa cách đó không xa.
Cả tháng ba, Hộ bộ đều rất rảnh rỗi, Tuyên Giác liền đem toàn bộ tinh lực vào việc tu sửa phủ cho nàng.
Giữa tháng tư, thời tiết chuyển ấm hơn, Tạ Trùng Tự không cần lò sưởi nữa, liền dời ổ từ hành cung về phủ Công chúa.
Giữa tháng tư, trong vườn đã nghe được tiếng côn trùng kêu.
Buổi tối, Tạ Trùng Tự nhàn rỗi đang tựa trên giường mềm lật xem du kí, xem một nửa lại không có hứng thú nữa, nàng đặt sách qua một bên. Xuống giường, vòng qua mấy thư án, nhẹ nhàng tới sau lưng Tuyên Giác.
Tuyên Giác ngồi sau thư án, đang nghiêm túc lựa chọn hao văn, phát hiện phía sau lưng có người, nàng tựa cằm lên vai hắn, hắn nghiêng đầu nói: “Sao vậy?”
Bởi vì hắn nghiêng đầu nên môi nàng lướt qua sườn mặt hắn, chạm vào da thịt trơn bóng nhẵn nhụi như ngọc, trong lòng nàng khẽ động, nàng vòng tay ôm lấy hắn, mấy ngon tay không yên phận, sờ đến đai áo.
Hô hấp Tuyên Giác rối loạn, đè tay nàng lại: “Điện hạ?”
Tuyên Giác đè không chặt, Tạ Trùng Tự rút ra rất dễ dàng, nàng được voi đòi tiên, thuận thế trượt vào trong vạt áo hắn, lên án nói: “Ly Ngọc, chàng đã xem bản vẽ cả đêm rồi? Còn muốn xem nữa ư? Xem ta không được sao? Ta không đẹp bằng bản vẽ đó ư?”
Tuy Tuyên Giác chỉ mặc thường phục, nhưng thắt lưng vẫn rất rườm rà, Tạ Trùng Tự giật vài cái, không có kiên nhẫn, nàng đưa tay giật thêm mấy cái, tahwts lưng thì không tháo được, chỉ nghe tiếng ngọc bội của hắn va vào nahu, kêu leng keng. Tạ Trùng Tự buồn bực, chỉ đành viện cớ: “Để bổn cung nhìn xem vết thương trên vai phải của chàng đã tốt hơn chưa?”
Tuyên Giác: “……”
Hơi thở của Tuyên Giác ngày càng rối loạn, ánh mắt thâm trầm, hắn không có ý định lại buông tha nàng. Chỉ là đệ tử thế gia, khi nói chuyện phong nguyệt thì có chút hình thức mà thôi. Tuyên Giác cũng vậy, hắn rất hưởng thụ việc nàng trêu chọc hắn như vậy.
Tuyên Giác cụp mắt, tóc mai cũng rũ xuống, nhẹ giọng: “Vết thương đã khỏi rồi.”
Vạt áo của Tuyên Giác đã bị Tạ Trùng Tự kéo loạn thành một đoàn, áo đã rớt xuống thắt lưng, lộ ra cơ bắp cùng lồng ngực trắng lạnh, phía dưới xương quai xanh tinh xảo, trên vai phải tcó một vết sẹp rất lớn.
Nhìn thế nào cũng giống hệt một tiểu nương tử bị người bắt nạt.
Tạ Trùng Tự vòng ra trước mặt Tuyên Giác, tự nhiên ngồi lên đùi hắn, ngón tay nàng mang theo chút lạnh nhẹ nhàng xoa vạt áo bị tuột đến thắt lưng, sau đó chạm vào da thịt hắn, xoa nhẹ lên eo, sau đó chậm rãi xoa dần lên vết sẹo kia. Đến chỗ vết sẹo, lực tay nàng không hiểu sao lại như nhẹ hơn. Nàng miên man xoa nhẹ vết sẹo trên vai hắn, sau đó cúi người, hôn khẽ lên đó. Hình như cảm thấy không đủ, nàng hôn khắp vết sẹo, cuối cùng còn đưa lưỡi liếm một vòng. Tuyên Giác run lên, môt tay hắn ôm chặt eo nàng, một tay mân mê lọn tóc đang xõa sau lưng nàng.
Hôn đủ, Tạ Trùng Tự mới lầm bầm nói: “Nhưng vẫn còn sẹo. Ta cho người điều chế sang dược mờ sẹo, chàng chịu khó bôi một chút, qua một thời gian sẽ không còn sẹo nữa. Nếu lưu lại sẹo sẽ rất khó coi.”
Tạ Trùng Tự nhìn thân hình Tuyên Giác, bàn tay nàng dạo chơi khắp khuôn ngực hắn. Nàng thầm nghĩ, thân hình đẹp như vậy mà lại để lại sẹo thì thật đáng tiếc. Hệt như ngọc thượng hạng mà lại có một vết nứt vậy. Nàng nhất định phải làm cho khối ngọc thượng hạng này lành lại.
“Được.” Tuyên Giác khàn giọng, bàn tay đang ôm eo nàng siết chặt lại.
Tuyên Giác mấp máy môi muốn nói gì đó, lại bị Tạ Trùng Tự đưa tay chặn lại, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy từ mắt cho đến đuôi mày đều đã phiếm hồng, nàng cười khẽ, đưa tay tháo mũ miện của hắn. Vừa tháo miện ngọc ra tóc Tuyên Giác đã rũ xuống, nàng đưa tay bắt lấy bộn lọn tóc nhỏ, hôn lên đó.
Tuyên Giác thấy vậy người càng cứng hơn, trên trán đã nổi gân xanh, quả thật hắn rất hưởng thụ việc nàng trêu chọc hắn nhưng lần nào hắn cũng không nhịn được. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn bắt lấy tay nàng, ấn cả người nàng lên thư án.
Đèn ở sương phòng phía Đông cháy mãi đến canh ba.
Tiếng côn trùng về đêm kêu ngày một lớn, át cả tiếng thì thầm vọng ra.
Ban đêm đột nhiên có một trận mưa xuân, mưa rơi dày đặc. Mấy cành cây ngoài vườn nương theo hạt mưa va vào nhau, vang lên tiếng xào xạt. Tiếng côn trùng lúc này mới dần nhỏ đi.
Đêm ngày càng khuya, nhưng trong thành vẫn còn nhà sáng đèn, ánh đèn hòa vào mưa, dần trở nên mơ hồ không rõ.
Thất Tịch năm nay, Tạ Trùng Tự quyết định đi Hàn Sơn tự một chuyến, lần này nàng xin được một quẻ, là một quẻ cực tốt.
Trụ trì Thích Không của Hàn Sơn tự cười rất hiền lành, còn tặng kèm cho nàng hai sợi dây đỏ, hai sợi dây này như hai sợi dây thừng nhỏ, cái gì cũng không có, còn dõng dạc nói: “Dây nhân duyên, dây nhân duyên đấy, thí chủ muốn đeo thì đeo, không muốn đeo a…”
Trụ trì làm ra vẻ ý vị thâm trường nói: “Dù sao cũng đã gắn liền với cổ tay các ngươi, có đeo hay không cũng không hơn không kém.”
Tạ Trùng Tự nhìn bộ dạng này của trụ trì,thật có chút bất dắc dĩ, gật gật đầu, sau đó lại quỳ xuống lạy Phật tổ.
Thích Không nghi hoặc: “Điện hạ còn cầu cái gì?”
Tạ Trùng Tự cười cười: “Sát nghiệp. Là chuyện từ rất lâu rồi. Không biết có thể gặp lại không.”
Đêm Thất Tịch, trong cung tổ chức yến tiệc.
Tạ Y Nhu không biết mời được một gánh hát, đưa vào cung hiến khúc, nàng hứng khở nắm tay Tạ Trùng Tự, nói: “Đường tỷ, đi, nghe nói là ca khúc mới của Triêu Húc tiên sinh, đoàn Dương Xuân này đã luyện cả tháng nay, chỉ có bọn họ biết hát.”
Tạ Trùng Tự cười híp mắt, cùng nàng ngồi dưới đài xem hát.
An Vinh nghe một lúc lâu, có lẽ là do hí khúc quá bi thương, nàng khóc ướt đẫm hai mắt, vẫy tay gọi chủ gánh hát tới, thút thít hỏi: “Hức, hức, không thể đổi kết cục lại sao?”
Chủ gánh hát cũng đã qua bảy mươi, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, giọng nói còn rất vang dội, hình như đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe đề nghị như vậy, “Ai nha” một tiếng, “Quận chúa cũng không cần quá đau lòng. Tuy người thấy cái kết cục đầy bi thảm nhưng đây đã là kết cục tốt nhất rồi. Hay là chúng ta không xem nữa, đổi một vở khác?”
Chủ gánh hát đứng thẳng người, xaoy lại, vỗ tay mấy tiếng, lớn giọng nói: “Nào, không hát nữa, hôm nay đúng ngày Thất tịch, chúng ta đổi khúc, hát khúc “Nâng kiệu hoa”.”
Người trên đài rất nhanh lui xuống, không lâu sau lại có một nhóm người lên đài, i i a a hát khúc hát mới.
Hát bài “Như hoa mỹ quyến, như thủy lưu niên…”
Tạ Trùng Tự vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Y Nhu, đưa khăn cho nàng, dỗ dành nói: “Được rồi, trước mắt nhiều người như vậy mà muội còn khóc nhè. Này, xem đi, vở kịch này không bi thương nữa.”
Tạ Y Nhu “Ừ” một tiếng, lau khóe mắt, nghiêng đầu trả khăn cho nàng, lại thấy cái gì đó nhỏ giọng lấy khuỷu tay chọc Tạ Trùng Tự: “Tỷ phu tới rồi! Ở sau lưng!”
Tạ Trùng Tự nghe vậy quay đầu lại nhìn.
Nàng thấy Tuyên Giác từ xa di tới, trên tay cầm đen lồng, gió nhẹ thổi làm vạt áo hắn hơi bay, hắn đang chậm rãi đi về phía nàng, từ ánh mắt đến khóe miệng đều đang mỉm cười.
Tạ Trùng Tự đưa tay về phía hắn, hai mắt nàng cong lên, cười rất vui vẻ.
Trên đài hí khúc vẫn đang hát.
Mặc dù khúc nhạc kết thúc, nhưng câu chuyện cũng chưa từng kết thúc.
Xuân qua, hè đến, thu lại, rồi đến đông.
Vẫn mãi tuần hoàn, chưa từng kết thúc…
(Hoàn chính văn.)