_______________________
Núi Cát An ở Đông Yến, gió tuyết thổi lớn, đan xen với nhau.
Thích Văn Lan kỳ quái liếc Tuyên Giác một cái: “Cười cái gì vậy?”
“Tạ Ôn mưu phản, bị giam trong Tông Nhân phủ.” Tuyên Giác xem xong gấp lại cất kỹ thư.
Tuyên Giác hiếm khi mặc giáp, nay mặc lại tựa như một thanh đao sắc bén, đứng sừng sững trong gió tuyết. Trên vai hắn phủ một lớp tuyết mỏng, rõ ràng hắn chỉ vừa qua nhược quán không lâu, lại chỉ ở trong kinh chưa từng mặc giáp ra trận, nhưng nay khí thế trên người lại khiến người ta sợ hãi. So với Thích Văn Lan quanh năm ở trên lưng ngựa không hề thua kém, thậm chí còn có phần sát phạt hơn.
Thích Văn Lan: “Trong kinh vẫn ổn chứ?”
Tuyên Giác “Ừ” một tiếng: “Chặn đứng kỵ binh của Tạ Ôn chỉ tổn thất tám trăm binh tốt, nếu tính toán kỹ lại, trong kinh có khoảng mười vạn binh mã, nếu chỉ thủ thành thì không thành vấn đề.”
Tảng đá lớn trong lòng Thích Văn Lan rốt cuộc cũng rơi xuống đất, vẫy tay với Tuyên Giác: “Chúng ta mai phục chỗ này, ngụy trang mấy trăm tảng đá lớn. Hôm sau ta dẫn quân xung phong, sẽ giả bộ yếu thế, nhanh chóng rút quân, dụ chúng đến đây. Chúng ta liền giết hết chúng ở đây.”
“Được.” Tuyên Giác nhìn lướt qua thế núi hiểm trở phía dưới, lại nói, “Chúng ta kéo dài phục kích ra, chừng thêm trăm trượng nữa, hiệu quả càng tốt hơn.”
Cùng nhau hành quân hơn mười ngày, chư vị tướng lĩnh trong quân đã hiểu rõ tính tình của vị này. Hắn chỉ ở bên cạnh nêu ý kiến, chưa từng khuyên Thích Văn Lan nghe theo ý kiến của hắn. Tuy bình thường, sau khi cân nhắc, Thích tiểu Tướng quân cũng sẽ làm theo ý đó, nhưng Tuyên Giác chỉ ở bên, không hề lạm quyền.
Ban đầu còn có mấy vị tướng lĩnh khinh thường hắn, khinh hắn nửa đường chen ngang không hề thuận theo, làm khó đủ đường. Nhưng Tuyên Giác chưa từng tức giận, để cho mấy vị tướng lĩnh đó nếm đủ cay đắng rồi tự nguyện nghe theo. Sau đó hắn lại chau mày bày binh bố trận đâu vào đấy.
Đã qua hơn mười ngày, dù là bí mật tập kích, hay lợi dụng đêm tối tập kích, thì bọn họ đều có thể dành thắng lợi. Đã đến rất gần biên giới của Đông Yến, khói báo hiệu của Đông Yến cũng bay cao suốt chưa từng ngắt quãng.
Thích gia quân lần này có bốn mươi vạn, hành quân đánh trận, thắng liên tiếp suốt dọc đường, nhưng tổn thất còn chưa tới năm ngàn quân.
Lúc này, mấy vị tướng lĩnh trong quân mới tâm phục khẩu phục, có lần Thích Văn Lan không nhịn không được hỏi: “Ly Ngọc, binh pháp của ngươi thật sự là chỉ lý luận suông chưa từng thực hành ư? Vậy sao lại hiệu quả như vậy? Mà ngươi cũng thành thạo như vậy? Phụ thân ta một bụng binh pháp nhưng nếu thật sự so với ngươi chỉ sợ không bằng.”
Lông mi Tuyên Giác cũng có lớp tuyết mỏng, hắn rủ mi, qua loa vào câu lấy lệ, nhanh chóng chuyển qua đề tài khác.
Hắn thành thạo mấy thứ này là do kiếp trước hắn tự mìn trãi qua, ma luyện mà thành, không cần tự mãn.
Tuyên Giác vuốt ve chuôi kiếm trong tay, đưa mắt nhìn ra xa. Phía xa xa là thành trì núi Cát An, xa hơn nữa là núi rừng nguy nga, phía sau là kinh đô giàu có của Đông Yến.
Trong lòng Tuyên Giác thầm nghĩ: Thanh Loan điểu hẳn đã đến Vọng đô rồi.
Lúc Tạ Trùng Tự nhận được thư của Tuyên Giác, quan viên trong triều cũng đang bàn đến chuyện thủ thành.
Thế công của quân Đông Yến vô cùng mạnh mẽ, đã quét sạch phía Đông, phía Đông Nam Vọng đô đã thủng một lỗ lớn. Theo mật báo, quân đội Đông Yến vẫn còn hơn hai mươi vạn quân mã tinh nhuệ, ít ngày nữa sẽ đánh đến Vọng đô. Quan lại trong triều nghe tin mà sợ đến mất mật.
“Chúng ta thủ vững cổng thành, không giết được bọn chúng cũng tuyệt không để bọn chúng vào thành!” Một quan viên Lễ bộ lớn tiếng mắng, “Vọng đô ta xưa nay vững chãi, không cần sợ quân Yến, chỉ cần chúng ta thủ vững, nhất định có thể đợi được viện quân!”
Tạ Trùng Tự mấy ngày nay đều ở lại Ngự thư phòng tham chính, mặc dù có lão thần lớn tiếng nói không thích hợp cũng bị Hoàng thượng gạt qua một bên, chưa kể nay Tam Hoàng tử thất thủ, Thái tử lại là Huynh trưởng cùng mẫu của Nhĩ Ngọc điện hạ, nên không ai dám nhiều lời. Thêm nữa, nửa số quân thủ thành đều là người của Nhĩ Ngọc điện hạ, thề chết chỉ nghe lệnh nàng, quan viên trong triều càng không dám lên tiếng nhiều lời.
Ngay cả Ngự sử đại nhân Tuyên Đình vốn nổi tiếng cứng nhắc nay cũng mắt nhắm mắt mở, không nói chữ nào.
Tạ Trùng Tự lười biếng khép hờ mắt nghe mấy vị đại nhân dưới điện gào thét, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta bình nhiều, sao mấy vị địa nhân khí thế lại yếu ớt đến thế. Không cần tử thủ, cứ chính diện nghênh địch là được. ”
Quan viên cả triều: “……”
Điện hạ? Người nói chúng ta binh nhiều? Binh ở đâu ra mà nhiều?
Tạ Trùng Tự nói thẳng: “Nếu bổn cung nhớ không lầm, Lương đại nhân mấy ngày trước còn khuyên Phụ hoàng bỏ đô thành, xuôi nam lánh nạn?”
Lương đại nhân: “….” Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Tạ Sách Đạo. Hôm qua lúc hắn nói ra chuyện này, bệ hạ nổi trận lôi đình, hôm nay không ai dám nhắc lại. Lương đại nhân sợ lại chạm vào vảy ngược của Tạ Sách Đạo, co rúm người lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng thượng, thấy người không tức giận, mới dám nói: “Điện hạ, năm vạn đấu hai mươi ba vạn, cho dù là thủ thành, cũng… quá khó khăn.”
Tạ Trùng Tự mỉm cười: “Năm vạn Thích gia quân này, lúc đầu không ở đô thành. Cho nên bổn cung mới nói chúng ta binh nhiều. Lương đại nhân, biết phúc tích phúc. Đế vương vốn nên trấn thủ đô thành, vì nước mà vong chính là vinh hạnh. Sao chư vị đại nhân lại sợ sệt như vậy?”
Lương đại nhân nghe vậy chỉ lúng túng đáp vài câu, không dám nhiều lời.
Tạ Trùng Tự quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, cao giọng nói với Tạ Sách Đạo: “Theo ý kiến của nhi thần, trận này, Đại Tề ta không những phải đánh thắng, mà còn phải đánh cho chúng tâm phục khẩu phục. Bá quan văn võ trên triều đều là rường cột quốc gia, không lý nào lại tham sống sợ chết như vậy!? Vậy hà cớ gì quân địch còn chưa đến đã tự làm rối loạn trận tuyến của mình, làm lung lay sĩ khí toàn quân?”
Lời vừa nói ra, liền có người nhao nhao phụ họa theo. Tạ Trùng Tự chỉ cố ý dẫn lời, sau đó liền im lặng quan sát. Nàng kiên nhẫn nghe đám người phía dưới tranh nhau nói, chỉ nói thêm vài câu để đảm bảo lòng người không bị lung lay.
Triều hội kéo dài đến tận trưa, Tạ Trùng Tự vốn không thích mấy triều hội rườm rà đau đầu này, cố gắng lắm mới chống đỡ được đến lúc kết thúc, lúc ra khỏi điện, đến chỗ khuất người, nàng mệt mỏi che môi ngáp liên tục. Diệp Trúc cau mày thay nàng cởi áo khoác, nhanh chóng pha trà, có chút lo âu nói: “Điện hạ… Vậy phải làm sao bây giờ? Tuyên đại nhân cùng Thích Tướng quân có thể về kịp không? Chúng ta có chờ được không?”
“Chờ?” Tạ Trùng Tự nằm trên giường mềm, cụp mắt bưng tách trà nhấp một ngụm, “Chờ bọn họ về tới, hoa cúc cũng tàn hết cả rồi.”
Diệp Trúc: “… A?” Diệp Trúc còn muốn nói cái gì đó, Tạ Trùng Tự đã thản nhiên cười, trong mắt đều là ý cười trêu chọc: “Ai nha ai nha, tiểu Diệp Tử, trong mắt ngươi bổn cung rất yếu ớt, lúc nào cũng cần người tới bảo vệ ư?”
Diệp Trúc: “….”
Tạ Trùng Tự nhướng mày: “Đến đây, đám quân chủ lực Đông Yến này cứ đến đây. Bổn cung dám đảm bảo chúng chỉ có đường đến, không có mạng về. Cố Cửu Băng lần này ăn phải gan hùm mật gấu, mới dám tính toán Đại Tề ta, bày ra liên hoàn kế. Hừ, hắn cũng không sợ bị cắn ngược lại.” Tạ Trùng Tự nhếch mép cười, ngón tay miết mép tách trà, Diệp Trúc ở bên cạnh bị bộ dạng giọng nói này của điện hạ nhà mình dọa sợ, sống lưng có chút lạnh. Trong lòng nàng có chút dao động không biết phải làm sao, lần này người xui xẻo là đám quân Yến kia? Tuy Diệp Trúc cảm thấy không có khả năng, nhưng nếu điện hạ đã tự tin như vậy thì tuyệt đối không sai!
Binh phù điều động Thích gia quân vẫn ở trong tay Tạ Trùng Tự, Tạ Sách Đạo cũng không hề có ý muốn thu về.
Tạ Trùng Tự triệu tập tấp cả các thợ thủ công trong đêm, lệnh họ gấp rút tu sửa cổng thành, gia cố tường thành. Phát trước bổng lộc nửa năm cho quan binh, cố gắng nâng cao sĩ khí. Sau đó bố trí phòng thủ cho năm vạn Thích gia quân và ba vạn Vũ Lâm vệ. Để họ chia quân canh giữ tám cổng của đô thành, phần còn lại chỉnh đốn ngay trong thành, chuẩn bị nghênh địch.
Vào đêm quân Yến tiến đến gần Vọng đô, ở Tế Thế đường, Vệ Húc từ từ mở mắt ra.
Nàng gọi Kim Phồn tới, nhíu mày hỏi: “Gần đây trong Vọng đô không có gì khác thường ư?”
“Không phải đã nói với ngươi rồi sao?” Kim Phồn bị đánh thức từ mộng đẹp, có chút mơ màng, “Là chuyện của Tam Hoàng tử, hình như còn điều động binh mã nữa.”
“Không, lần này nhiều người hơn.” Đáy mắt Vệ Húc như có ánh lửa, đỏ như máu, “Tiếng động này… ít nhất cũng phải hơn mười lăm vạn.”
Kim Phồn lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn lại, nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi lại nghe ra được? Là do động tĩnh lần này lớn hơn sao?”
Vệ Húc chỉ chỉ lỗ tai mình: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao, dưới tai ta có ngọc cốt truyền âm.”
Bình thường Vệ Húc luôn thích nói đùa, lời nói ra tám phần là giả, Kim Phồn vốn không tin, không ngờ lại là thật, không khỏi hỏi: “Vậy chẳng phải lúc nào ngươi cũng bị tiếng động bên ngoài quấy rầy sao?”
“Không đến mức ấy, ta chỉ nhạy cảm với tiếng vó ngựa, binh khí mà thôi.” Trên mặt Vệ Húc hiện lên nụ cười khát máu, nàng liếm liếm đôi môi hơi trắng của mình. Kim Phồn nhạy cảm phát hiện Vệ Húc có chút không giống ngày thường, trạng thái của nàng hưng phấn khác thường. Tuy hắn chưa từng thấy dáng vẻ của nàng khi mặc giáp ra trận, nhưng lời đồn về Chiến thần Tây Lương khát máu, có thể lấy một địch mười thì hắn đã nghe rõ mồn một. Giờ đây Kim Phồn có cảm giác, người trước mặt hắn không phải Vệ Húc bị bệnh tật dày vò bấy lâu nay mà là Chiến thần Tây Lăng kiêu ngạo nói một không hai trong lời đồn đó.
Vệ Húc nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa những âm thanh này không giống nhau. Tiếng binh khí lần này… Rất êm tai.” Lời phía sau Vệ Húc không nói hết,… tiếng binh khí lần này nghe rất nhịp nhàng, làm cho người khác run rẩy trong lòng, phấn khích không thôi.
Lúc này tướng sĩ Đại Tề cũng đang vô cùng phấn chấn.
Quốc gia lâm nguy, tuy có người tham sống sợ chết cuống cuồng gom tài sản bỏ trốn nhưng cũng không thiếu người dũng cảm đứng lên bảo vệ quê nhà. Thêm gần mười ngày cổ vũ, lúc này sĩ khí của binh lính Đại Tề đang rất cao, ai nấy đều hô hào lớn tiếng muốn ra khỏi thành giết địch.
Tạ Trùng Tự đứng trên thành lâu suốt cả đêm, áo khoác lông dày trên người nàng bị gió mạnh thổi bay phấp phới, bao trọn cả thân hình nàng. Nàng đứng đó yên lặng nhìn về phía xa. Quân Yến đã đến, nàng thầm thở dài, đưa tay lấy trường cung bên cạnh, kéo căng, bắn ra một mũi tên đã được đốt lửa đỏ rực.
Tuyên bố đại chiến chính thức bắt đầu.
Chiến sự khốc liệt, không ai dám đảm bảo điều gì.
Quân đội chủ lực của Đông Yến lần này quả thật là người đông thế mạnh nhưng đại quân hành quân đường xa mệt mỏi, lòng quân lại không an. Còn quân Tề tuy sĩ khí dâng cao, lại có lợi thế về địa hình… nhưng thật sự binh sĩ quá ít. Binh lực chênh nhau gấp ba lần.
Tạ Trùng Tự hạ lệnh tử thủ cửa phía Nam cùng cửa phía Đông, cửa phía Tây Bắc – Thiên An môn do không đủ binh lực nên rơi vào thế hạ phong, lộ ra sơ hở. Quân Yến cũng phát hiện ra điểm này, dồn toàn lực tấn công phía Tây Nam. Tướng lĩnh thủ Thiên An môn yếu dần, ba ngày sau, như dự liệu, Thiên An môn thất thủ. Quân Yến nhân cơ hội tràn vào như nước lũ.
Thiên An môn ở phía Tây Bắc Vọng đô, cách xa nhà dân, nhưng lại gần sát Hoàng cung!
Quân Yến sau khi phá cổng vào thành, không hề nghỉ ngơi mà tiến quân xông thẳng vào Hoàng cung, muốn bắt Hoàng đế Đại Tề. Chỉ cần bắt được Hoàng đế Đại Tề thì trận này bọn họ liền toàn thắng rồi. Nhưng khi phá được cổng cung xông vào trong, binh lính quân Yến trợn mắt không thể tin được. Cả Hoàng cung nguy nga rộng lớn lại không có một bóng người. Vàng bạc châu báu cũng không có thứ gì chứ đừng nói gì đến người.
Quân Yến còn đang hoang mang không biết làm sao, thế này… cả Hoàng cung đều trống trơn, đến thái giám cung nữ còn không có thì nói gì đến Hoàng đế Đại Tề. Cả đội tiên phong còn đang ngẩn người thì ở phía xa truyền lại tiếng ầm ầm.
Tiếng nổ ầm ầm vọng lại.
Lúc này bên ngoài Thiên An môn, quân Yến bị hỏa dược nổ chết hàng loạt, xác người chồng lên nhau. Lẫn trong tiếng nổ là tiếng la hét thất thanh, có binh sĩ bị bắt lửa không chết ngay, mà bị lửa thêu sống, cả người chìm trong ngọn lửa, tiếng kêu la mơ hồ còn át cả tiếng nổ.
Bên trong thành từ cửa Thiên An môn cũng không ngoại lệ. Tạ Trùng Tự cho người chôn hỏa dược phía ngoài và trong thành. Chỉ cần châm ngòi, hỏa dược sẽ lập tức phát nổ, san bằng cả cổng thành Thiên An môn và mấy dặm xung quanh nó.
Tôn Lĩnh- Phó tướng Thích gia quân mà Thích Văn Lan cử về Vọng đô- đang đứng ở phía xa, nhìn cổng Thiên An môn đã nổ, quân Yến tử thương quá nửa thì gật đầu với người kế bên một cái, sau đó nhanh chóng nhảy lên ngựa chạy về phía Mặc Vân lâu.
Tôn Lĩnh vừa đi, thuộc cấp dưới trướng liền châm ngòi, cho nổ cửa cung, chôn vùi đội tiên phong của quân Yến tại đây. Thảm cảnh lần nữa được tái hiện.
Nói thì dài, chứ hai vụ nổ diễn ra gần như là liền kề nhau, quân Yến đến cả cơ hội trấn tĩnh lại cũng không có.
Hai trận nổ này diệt toàn bộ quân tiên phong cùng một nửa quân mã của Đông Yến, người bị thương nhiều vô số. Quân Yến tổn thất vô cùng nặng nề.
Lúc này, Tạ Trùng Tự đang đứng trên lầu cao của Mặc Vân lâu, nàng đưa mắt trông về phía xa. Tùy tùng phía sau đang nơm nớp lo sợ, cả đám người cố gắng xít lại gần nhau, không biết là bị khí thế khát máu mấy ngày nay của Tạ Trùng Tự dọa sợ hay là bị hai trận hỏa dược kia dọa sợ, mà ai nấy đều run rẩy không dám nói tiếng nào.
Tôn Lĩnh rất nhanh đã đến sau lưng Tạ Trùng Tự, cao giọng nói: “Điện hạ, kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ tính cổng phía Tây Nam, quân ta chỉ thiệt hại khoảng hai vạn quân nhưng đã diệt gần mười vạn quân Đông Yến!”
Tạ Trùng Tự gật đầu, quay người lại tính nói với Tôn Lĩnh cái gì đó lại thấy đám tùy tùng đang co rúm lại thành đoàn, buồn cười hỏi: “Này, các ngươi sợ cái gì vậy?” Sau đó không biết nàng nghĩ đến cái gì “À” một tiếng rồi lại tiếp tục nói, “Ai nha, các ngươi là bị mấy trận hỏa dược kia dọa sợ ư? Đừng sợ, không phải giao thừa năm nào cũng đốt pháo sao? Các ngươi cứ xem mấy thứ đó là pháo các ngươi đốt đêm giao thừa, chỉ là pháo lần này đốt có hơi nhiều nên tiếng có chút to. Vậy thôi.”
Tùy tùng phía sau: “……” Điện hạ, không có trận pháo nào nổ chết nhiều người như vậy đâu!!!
Tạ Trùng Tự nhìn đám người phía sau vẫn chưa hết sợ, thấy thật thú vị, nhưng bây giờ không phải là lúc trêu chọc bọn họ, nàng thấp giọng nói vài câu với Tôn Lĩnh. Tôn Lĩnh sau khi nghe xong, cúi người hành lễ liền quay đi.
Tạ Trùng Tự lại xoay người nhìn về phía Hoàng cung ở xa. Số hỏa dược này vốn là của Tần Vân Sam, lần đó nàng phát hiện ra âm mưu của ả ta liền cho người bẩm báo Phụ hoàng. Số hỏa dược này được tinh chế từ mỏ dầu của Tần thị, độ tinh khiết rất cao, uy lực cũng vô cùng khủng khiếp, chỉ cần một mồi lửa nhỏ liền nổ. Nhìn xem, nàng mới chỉ dùng hai phần ba mà đã san bằng cổng Thiên An môn và một nửa Hoàng cung rồi. Tạ Trùng Tự thầm nghĩ, nếu lần đó nàng không tìm được số hỏa dược này sợ là ả Tần thị kia đã san bằng Hoàng cung rồi! Đến lúc đó không cần chờ quân Yến kéo đến Đại Tề đã sớm diệt vong rồi!!
Lần đó khi tìm được số hỏa dược này, Phụ hoàng có ý muốn tiêu hủy, nhưng nàng lại có ý khác, lúc đầu chỉ muốn lưu nó lại, cho người trông coi, xem như một loại vũ khí. Không ngờ đến lại thật có lúc cần dùng đến.
Nói thế nào nhỉ, đến ông trời cũng đang giúp Đại Tề!
Hai trận nổ lớn này đã làm cho đại quân Đông Yến tổn thất nặng nề. Gần hai mươi vạn quân mã giờ chỉ còn sót lại chưa đến mười vạn. Tướng lĩnh Đông Yến phía sau đang vò đầu bức tóc không biết phải làm sao cho tốt. Thua trận này, sĩ khí quân Yến tuột không phanh, muốn đánh thêm trận nữa chỉ sợ là khó càng thêm khó. Chưa kể trận này thật sự là thương vong quá nặng, quân mã còn lại còn chưa được một nửa. Còn nếu không đánh cứ tiếp tục kéo dài, thì đến giữa đông rét lạnh, quân nhu nhất định không đủ. Thêm nữa, nếu tính toán kỹ thời gian, quân tiếp viện của Đại Tề cũng đã sắp đến rồi.
Đang lúc quân Yến không biết nên tiến lùi thế nào thì tin dữ lại ập đến. Sử kinh bị quân Tề bao vây rồi.
Gần mười vạn binh mã trấn thủ trong thành và phụ cận gần đó đều bị quân Tề tập kích. Không ai biết nhánh quân Tề này ở đâu ra, chỉ biết, gần mười vạn quan mã thủ thành lại bị quân Tề đánh cho không có sức đánh trả. Quân báo đưa tin, chỉ còn hai vạn quân đang cố thủ trong thành, mà một nửa trong số đó đều đã bị thương. Căn bản không thể ngăn vó ngựa của quân Tề!
Đám tướng lĩnh Yến quân đọc mật báo ầm thầm nghiến răng ken két, bên này không thể đánh hạ Vọng đô, mà đô thành của mình đã bị người bao vây, bắt gà không được còn mất một nắm thóc!
Nhưng nếu bây giờ rút quân thì bọn họ lại không cam lòng, Vọng đô đã ở ngay trước mắt rồi, tuy quân Yến tổn thất nhưng theo chúng thấy quân Tề cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhưng cứ đánh tiếp chúng cũng không thể đảm bảo có thể đánh hạ Vọng đô trong mấy ngày tới. Đành lui một bước, rút quân về Khương thành.
Quân Yến lui quân chiếm cứ Lam cốc, có ý muốn chờ thời cơ phản công lần nữa. Hoặc có thể nói là chúng đang chờ quân tiếp viên, chỉ cần Sử kinh thoát khỏi nguy hiểm, chúng liền xua quân đánh chiếm Vọng đô lần nữa.
Nguy cơ của Vọng đô tạm thời được gỡ bỏ.
Gió tuyết đã ngừng, hôm nay trời có chút nắng nhẹ, thời tiết thật không tệ.
Tạ Trùng Tự gần đây hao tâm phí sức, tinh thần thể xác đều đã mệt mỏi đến mức không chịu nỗi, nhưng nàng vẫn ráng gắng gượng xử lý chuyện trong cung. Cũng may Phụ hoàng đã đi trước một bước, bố trí người ổn thỏa rồi.
Cung điện nguy nga tráng lệ ngày xưa nay chỉ còn lại đống đổ nát, tường đỏ, ngói xanh vỡ trãi khắp mặt đất, rèm châu, thụy thú cũng lăn lóc khắp nơi. Vị Ương cung còn thảm hơn, đình dài, hồ nước bị nổ tung, trên đất toàn là mấy cái hố to hố nhỏ, nhìn không ra nhìn thù gì, hồng mai trong vườn ngã chổng vó, bật cả rễ, có cây vẫn còn đang âm ỉ cháy. Cung nhân ai nấy đều bận đến tối mày tối mặt, hận không có ba tay bốn chân để làm cho xuể.
Tạ Trùng Tự nhìn Vị Ương cung tan hoang trước mặt, cảm thấy đau đầu không thôi. Mặc dù, khu nhà dân không bị tổn hại gì, nhưng Hoàng cung không còn chổ nào nguyên vẹn a!
Vị Ương cung của nàng lại càng thảm. Vị Ương cung thành ra như vầy, nàng không có chỗ ở a! Thật là đáng thương!!
Tạ Trùng Tự phất tay, ý bảo mình không cần người theo sau, để cho cung nhân phía sau hỗ trợ dọn dẹp. Nàng đau lòng đi chung quanh.
Lúc đi đến bên hồ nước, nàng thấy có cái gì đó lóe lên, không khỏi dừng bước. Tạ Trùng Tự híp mắt cố nhìn rõ, hình như không phải mảnh băng hay mảnh ngói bị vỡ mà là vật gì đó có chút lấp lánh, hẳn là do đình các bị nổ tung nên nàng mới nhìn thấy.
Tạ Trùng Tự không biết nghĩ tới cái gì, gọi cung nhân đến, chỉ vào vật dưới hồ, nói: “Đi xuống vớt vật đó lên.”
Trong lòng nàng không hiểu sao lại có chút chờ mong. Nếu nàng không đoán sai… hẳn vật đó là miếng ngọc bội năm đó Tuyên Giác bỏ vào phong thư gửi cho nàng, bị nàng vô ý đánh rơi.
Rất nhanh cung nhân đã đưa một miếng ngọc lem luốc đến cho nàng. Cung kính nói: “Điện hạ, là một miếng ngọc bội. Không biết khắc cái gì.”
Miếng ngọc đưa đến còn chưa kịp rửa, nàng đã đưa tay nhận, lau lung tung mấy cái, lộ ra hình khắc phía trên.
Đó là một gốc hoa đào, tán cây vô cùng sum xuê, hoa đào nở rộ cả cây, nồng đậm sắc xuân. Dưới cây còn có một người, một nữ tử, chỉ có bóng lưng. Nữ tử mặc cung trang rườm rà, đang ngẩng đầu nhìn hai dải băng đồng kết buộc trên chạc cây, hình như có gió thổi qua, có mấy cánh hoa rơi xuống, váy áo và hai dải băng ấy cũng đong đưa theo.
Đẹp như một giấc mơ vậy.
Tạ Trùng Tự lại lau thêm mấy cái, mặt kia khắc dòng chữ “Thái Nguyên năm thứ ba, tại cổng phía Bắc Kinh thành”.
Năm đó hai người cùng đi Giang Nam, đi Tô Châu, nàng còn cự tuyệt hắn….
Tạ Trùng Tự cảm giác hô hấp chậm dần, lẩm bẩm nói: “Thì ra chàng khắc hoa đào năm thứ ba.”
Nàng cẩn thận từng li từng tí lau sạch bùn đất trên miếng ngọc, lát sau để bên môi, hôn nhẹ.
Miếng ngọc ôn hòa, trơn bóng, có chút ấm áp. Giống hệt Tuyên Giác vậy.
Chàng tựa như gió như trăng, nhẹ nhàng trao cả trái tim mình, nhưng chưa từng nói với nàng. Cứ âm thầm giấu đi. Nếu như kiếp này hai người không có duyên, chàng sẽ âm thầm ở phía sau yêu thương, bảo vệ nàng. Còn nếu kiếp này may mắn nối được tiền duyên, thì chàng vẫn kiên định bảo vệ nàng.
Không chút thay đổi.
Giống hệt như năm đó.
Thật ra, Tuyên Giác chưa từng thay đổi.
Nàng lấy lại được ngọc bội của mình rồi.