___________________
Trong Vị Ương điện, bốn phía yên lặng, tĩnh mịch. Cung nữ thái giám đều quy củ canh giữ ở ngoài điện, đứng thành một hàng, ai nấy đều lo lắng run rẩy không ngừng.
Chợt nghe bên trong có tiếng động, nghe tiếng Tạ Trùng Tự gầm lên, một tiểu thái giám run rẩy, thấp giọng hỏi Diệp Trúc: “Cô cô, điện hạ sao lại tức giận như vậy?”
Diệp Trúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm: “Đừng hỏi. Không liên quan đến chúng ta, cẩn thận hầu hạ là được.”
Tiểu thái giám này vừa mới vào cung không lâu, hắn luôn cảm thấy chủ tử của hắn luôn thích cười, rất bình dị gần gũi. Từ đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ ấm áp, điện hạ đối với cung nhân cũng vô cùng khoan dung, thân thiện. Hôm nay mới tường tận cảm nhận được sự uy nghiêm của Thiên gia. Khi nãy lúc điện hạ trở về, sắc mặt vô cùng tệ, hắn thấy điện hạ xuyên qua đám cung nhân, nén giận đi vào trong điện, nhìn mà tay chân run rẩy.
Lúc này nghe Diệp Trúc nói “Không liên quan đến bọn họ”, trái tim treo lơ lửng nãy giừo mới trở về vị trí, không hiểu sao lại thấy đồng tình với vị bị vây trong lửa giận của điện hạ phia phía trong kia.
Tuyên Giác đứng yên, nhìn ngực Tạ Trùng Tự phập phồng lên xuống, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, do dự một lúc lâu, mới ngồi xuống.
Tạ Trùng Tự: “Lấy giấy bút lại đây. Ở trên bàn bên cạnh.”
Tuyên Giác chần chờ.
Tạ Trùng Tự: “Nhanh tay một chút, không lẽ ngươi muốn ta gọi cung nhân đi vào chê cười ngươi sao!?”
Tuyên Giác im lặng làm theo, trong lòng hắn đã đoán được một hai, hẳn là nàng muốn tính toán sổ sách với với hắn.
Quả nhiên, câu đầu tiên của Tạ Trùng Tự là: “Phụ hoàng năm đó bệnh tình vô cùng nguy kịch, không thể chờ được sư phụ ta từ Quỷ Cốc đến, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tuyên Giác quay đầu, tránh ánh mắt nàng, hơi thở dồn dập, nói nhanh: “Ngự tiền thị vệ đương nhiệm ở Thái Cực điện – Tiền Lực và Triệu Lam- đều thống hận Tạ thị, là ám vệ mà thị tộc cài vào cung từ lâu. Ta bảo bọn họ mỗi người mang một nửa thuốc dẫn, cách nhau bốn ngày, luân phiên hạ thuốc trong thức ăn của bệ hạ- – Chính là lễ ra mắt cho thị tộc.”
Tạ Trùng Tự híp híp mắt. Năm đó khi Phụ hoàng phát bệnh, quả thật quá bất ngờ, nàng đã từng cho thái y thử độc, nhưng vẫn không tì ra bất cứ điểm khả nghi nào.
Hóa ra bốn năm loại dược dẫn kia đều không có độc, chỉ khi trộn lẫn với nhau với một tỉ lệ nhất định mới gây ra chết người, khi đó thái y kiểm nghiệm đã từng nói, Phụ hoàng mắc bệnh lạ, máu huyết trong người trước khi chết đã nhanh chóng đông lại, lúc sau máu trào lên cổ họng, nhưng do bị đông lại nên mắc kẹt ở cổ họng trực tiếp gây nên cái chết của Phụ hoàng.
Nàng cụp mắt, nói: “Sau đó thì sao?”
“……Năm đó, ngày đông kéo dài, Quỷ cốc ngày tuyết sẽ phong ấn cửa cốc, không phải người thông trận pháp thì không tìm được đường đi vào, đợt kỵ binh thứ nhất được phái đi đưa tin cũng là do ta sai người xử lý.” Bàn tay Tuyên Giác ấn chặt mép bàn rộ cả xương.
Thiên Kim Khuyết không đợi được tin tức của Quỷ Cốc, nàng lúc đó vô cùng sốt ruột, liền phái thêm một đội khinh kỵ truyền tin, nhưng do ngày đông cản trở, tin tức mãi vẫn không thấy hồi âm.
Tạ Trùng Tự nghiêng mắt, nàng yên lặng nhìn ánh đèn nhảy nhót trong điện, lúc sáng, lúc tối, Tuyên Giác nhìn không ra tâm tình trong mắt nàng, chỉ nghe nàng hỏi: “Vậy Hoàng huynh đâu?”
Tuyên Giác thở hắt ra, nhưng lại nghĩ chuyện phía sau tự nàng đã chứng kiến hết, trầm giọng nói, “Như người thấy. Vọng đô có năm nhánh quân canh phòng ta nắm ba chi, thêm cả thế lực Giang Tả trải rộng, lại có Trần Kiến âm thầm tương trợ, vây phá cửa cung là chuyện hết sức đơn giản. Xế chiều hôm đó sau khi vây khốn Thiên Kim Khuyết, ta liền đi Thái Cực điện…Tự tay giết Tạ Trị.”
Tạ Trùng Tự nhướng mí mắt, Tuyên Giác tránh tầm mắt nàng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
Nhưng Tạ Trùng Tự biết, nếu không phải hắn có chút rối loạn, thì thì tuyệt đối sẽ không gọi thẳng tên Hoàng huynh trước mặt nàng.
Nàng kỳ quái, nhướng mày nói: “Tại sao phải tự tay giết? Ly Ngọc — trước đây ngươi có tự tay giết người không?”
Mỗi dịp săn bắn mùa thu, con mồi của hắn đều vui vui vẻ nhất, tuy bị bắn hạ nhưng tuyệt đối sẽ không giết. Tuyên Giác mím môi trầm mặc.
Tạ Trùng Tự nhẹ giọng nói: “Nói. Ta biết ngươi sẽ không gạt ta, nếu là bình thường, ngươi không muốn nói ta không ép ngươi, nhưng chuyện hôm nay, phải nói cho rõ ràng.”
Bàn tay trên bàn của Tuyên Giác siết chặt lại từng chút một, Tuyên Giác nói: “Xem như là một danh trạng khác. Năm đại tộc đứng đầu thị tộc, nhìn thì hòa họp nhưng thật ra bên trong mấy người bọn họ đều ngầm đấu đá với nhau, chỉ là lúc còn sống bệ hạ trong sáng ngoài tối đều phân rã quyền lực của bọn họ, nên bọn họ mới miễn cưỡng bắt tay với nhau. Vương triều đã sụp đổ, nguy cơ của bọn bọn họ cũng đã được phá giải, liền không còn kiêng kị gì, tranh đấu càng thêm quyết liệt. Hơn nữa…”
Tuyên Giác nhắm mắt nói: “Hơn nữa ta sai người tung tin đồn, làm cho mâu thuẫn của các thị tộc càng thêm sâu. Bọn họ không dám nâng đỡ huyết mạch Tạ thị để làm con rối, cũng không dám đẩy bất cứ người nào trong ngũ đại thị tộc lên ngôi, tranh chấp không ngừng, giằng co hồi lâu. Ta không có gia tộc, danh vọng vẫn tính là tốt, hơn nữa còn có nhân mạch khắp Vọng đô, là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa giữa ta và Tạ thị có mối thù giết cả gia đình, thù sâu như biển, không ai thích hợp ngồi lên Đế vị hơn ta. Thêm vào đó…”
Tuyên Giác ngưng một chút, đầu ngón tay run rẩy, hồi lâu mới nói: “Lúc đó ta nhốt người ở trong phủ một tháng, thả tin ra ngoài, bọn họ đều cho rằng ta đang ăn miếng trả miếng, báo thù cho Tuyên gia…”
Rốt cuộc thì hắn cũng lừa được đám hồ ly kia, đám người kia kia nửa ngờ thả cho hắn đăng cơ, lại không biết rằng sau này đều bị hắn diệt sạch.
Mối nguy năm đó từ miệng Tuyên Giác tự nhiên lại nhẹ nhàng đi. Cách cả một một đời, hắn bình tĩnh ngồi đó, thần sắc lạnh nhạt kể lại chuyện năm đó cho nàng nghe, duy chỉ có bàn tay nắm trên mép bàn là chưa từng buông lỏng, bị hắn siết đến đỏ bừng.
Năm đó, tuy nàng là người trong cuộc, nhưng nàng cũng không chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, nay nghe Tuyên Giác thuật lại, kỳ lạ là nàng lại không sợ hãi, chỉ là cảm thấy bi ai từ tận sâu trong đáy lòng.
Vạn người trên cùng một một bàn, chỉ cần một sơ sót nhỏ liền hủy đi cả ván cờ, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng ván cờ hung hiểm ấy, cuối cùng hắn thắng.
Tạ Trùng Tự không nói nói gì, nghe mấy lời này của Tuyên Giác bỗng nhiên trong đầu nàng nhảy ra một ý: Nếu không phải vì nàng, thì hẳn Tuyên Giác đã ngồi vững trên Đế vị dốc sức vì giang sơn? Làm một bậc bậc minh quân lưu danh sử sách?
Ý niệm này chợt lóe lên, nàng liền hoảng sợ, Tạ Trùng Tự chậm rãi, nói: “Ngươi đã lợi hại như vậy, vậy An Vinh thì sao? Cá lọt lưới? Muội ấy làm sao xông được vào trong cung?”
“Là ta thả vào.” Tuyên Giác nói, “Khi đó phong vân nổi lên khắp nơi, tinh lực của ta đều tập trung ở phía Nam, không để ý đến mạch Hoài Bắc Vương. Trong tay An Vinh có ba ngàn kỵ binh, không đủ làm đại sự, nhưng vẫn chống đỡ được một hơi…”
Tuyên Giác giống như không chịu nổi nữa, ho mạnh một tiếng, nghĩ về cuối thu năm ấy.
Hắn mặc một chiếc áo bào thêu hoa văn tối màu, hắn đứng đó nhìn nữ tử mặc áo giáp nhẹ đẫm máu, bụng trúng tên.
Nụ cười luôn treo bên khóe miệng đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt u ám. Tuyên Giác trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Mở cửa cung, thả người vào.”
Thân vệ bên cạnh trợn mắt: “Chủ thượng!!!”
Tuyên Giác phong khinh vân đạm hạ ý chỉ: “Nỏ mạnh hết đà, không đáng sợ.”
Lúc cửa cung mở ra, hắn lạnh lùng nói: “Tra – người cũng đã đánh tới cửa cung rồi mà sao các cửa quan phía Bắc vẫn chưa chưa thấy trình lên quân báo!!?”
Nhớ đến đây, Tuyên Giác phải khắc chế lắm mới khiến cho bản thân không nhớ đến dáng vẻ thất kinh của Tạ Trùng Tự khi ôm lấy Tạ Y Nhu.
Trở lại một đời, Tuyên Giác ngước mắt nói với Tạ Trùng Tự: “… Ta có phải không nên thả người vào gặp điện hạ. Lúc ấy, điện hạ… người khóc…”
“Không có nên hay không nên” Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ cười nói, “Ta không nên gặp muội ấy lần cuối cùng sao?”
Tuyên Giác sửng sốt, nhìn thấy sự bao dung trong ánh mắt bình tĩnh của nàng, yết hầu hắn lăn lộn, không rõ nói: “Nếu không nhìn thấy…”
Tạ Trùng Tự ngắt lời hắn: “Nếu thật thật không gặp hẳn là một loại hối hận khác. Ta không cách nào nào phân định xem giữa hai cái, cái nào sẽ khiến cho ta tốt hơn. Cũng không có nhiều thời gian để đắn đo suy nghĩ như vậy. Đều giống nhau cả…”
Tạ Trùng Tự nâng bút viết rồi lại vẽ, nàng cúi đầu nhìn tờ giấy bên dưới bị nàng viết vẽ lung tung, định nhẹ giọng kết thúc: “Còn gì muốn nói nữa không?”
“Có.” Tuyên Giác nói, “Trước khi rời Ly Giang, ta tung tin đồn khiến cho Bùi Cửu hoài nghi, sau đó hắn ta liền mang người vây ta lại, nhưng hắn không dám đâm ta bị thương. Là ta tự đâm chính mình bị thương, hãm hại hắn.”
Hắn giơ ngón tay đặt lên vết thương đã kết vảy trên vai phải, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta lừa người.”
Tạ Trọng Tự giật mình. Chợt phản ứng lại.
Nàng còn đang miên man không biết là đã lộ sơ hở khi nào, hóa ra là đêm đó!!!
Đêm đó Tuyên Giác mê mang nói mớ, nhắc tới việc giết Hoàng huynh, nhưng ngày sau khi gặp lại, hắn không thấy nàng chất vấn lời của hắn đêm đó. Tuyên Giác nghi ngờ trong lòng, ngẫm nghĩ lại nên mới hoài nghi nàng, dần dần tự hắn chứng thực nghi ngờ trong lòng hắn, biết rằng nàng cũng sống lại.
Tạ Trùng Tự giận run người, run rẩy nửa ngày, vẫn không nói ra câu nào hoàn chỉnh, “Ngươi điên rồi sao?!” Vết thương đó sâu đến tận xương, khi sư huynh nhìn thấy vết thương của hắn cũng lắc đầu mãi, nói hắn mạng lớn nên mới vượt qua được một kiếp.
Nghĩ đến đây Tạ Trùng Tự ý thức được việc này không thể kết thúc nhanh như vậy, tâm ma của Tuyên Giác đã khắc sâu hai đời, không thể chỉ vì mấy câu nãy giờ mà xóa bỏ được.
Tuyên Giác: “Đúng, thần điên rồi. Điện hạ không phải đã sớm biết rồi sao?”
Tạ Trùng Tự cắn chặt răng, phẫn hận đứng dậy, đi tới trước mặt Tuyên Giác.
Nàng thấy trong đôi mắt u ám tối tăm của hắn, có vài phần cố chấp bất tuân. Tựa như hắn đang đang cố sức sức liều mạng, đặt cược hết cả thảy mọi thứ của mình vậy.
Hắn dùng việc thổ phỉ gợi lên chuyện của hai nhà Sở Tề, hắn không nói đến.
Hắn đi Ly Giang, lấy thân mình mạo hiểm tìm kiếm cơ hội để Phụ hoàng triệt để trừ đi Tần thị, đến mức bản thân mình bị thương suýt chết, hắn cũng không nói.
Thậm chí đời trước, khi hắn dốc hết tâm huyết cải tổ luật pháp, miễn giảm thuế má, hắn vẫn không nói đến.
Hắn suy tính cẩn thận từng bước một, nhằm suy yếu quyền lực của thị tộc, trả lại một Đại Tề thiên hạ thái bình, dân chúng an vui, hắn vẫn kiên trì không nhắc đến.
Từng chuyện từng chuyện, từ lời nói đến hành động, hắn đều chưa từng phụ ước nguyện của bản thân, chưa từng quên đi mong ước ban đầu của mình.
Nàng gằn từng chữ nói: “Ly Ngọc, hai chữ thế sự này, không phải chỉ có đúng và sai. Nếu thật có thể tính toán rõ ràng như vậy thì mọi chuyện trên đời này liền đơn giản hơn rồi. Đời trước, cho dù ta hận ngươi, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng ta vẫn yêu ngươi, hai cái này không mâu thuẫn với nhau. Còn ngươi, vì sao không nói về về bản thân mình? Không nói đến nỗi đau, phẫn hận mà ngươi phải chịu, tang thân mất bạn, huynh tỷ, một nhà Tuyên gia đều mất đầu, vì sao ngươi không nói? Sao ngươi không oán trách số phận bất công với ngươi? Ngươi hết lần này đến lần khác phủ định bản thân, ngươi cứ như vậy, làm sao người khác có thể cảm thông cho ngươi? Cứ như vậy có ai kính ngươi, thương ngươi, sợ ngươi?”
Nói xong mấy lời xát muối, nàng lại mềm giọng: “Ly Ngọc, chính ngươi đang tra tấn người ta yêu, ngươi có biết không?”
“Vì vua, vì dân, vì thiên hạ; Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ chính sách quân bị, đến đạo giáo, từ phong tục thổ dưỡng đến cả việc gieo mạ mùa màng, tất cả những thứ ấy đều là ngươi từng chút một nói cho ta nghe.”
Nàng xuất thân Thiên gia, từ đời trước cho đến đời này, nàng chưa từng bận tâm đến những thứ đó, là Tuyên Giác từng chút một một nói cho nàng biết, nói cho nàng nghe ấm lạnh nhân gian, để àng từ một vị Công chúa tôn quý hiểu thấu nhân tình thế thái.
“Những thứ này đều là ngươi nói cho ta nghe, là ngươi dạy ta, Ly Ngọc.” Tạ Trùng Tự cố ý nhẹ giọng, trong giọng nói còn còn có chút nức nở, “Sao ngươi ngươi có thể quên như vậy chứ?”
“… Ta không quên, Trùng Trùng.” Tuyên Giác nhẹ giọng nói, hàm răng nghiến chặt lại mặc cho mấy lời lơi của nàng cắt xẻ trai trái trái tim hắn, “Ta chỉ mệt mỏi thôi.”
“Vậy thì chậm lại, từng bước một, ta đi cùng ngươi.” Tạ Trùng Tự cầm tay Tuyên Giác lên, cắn lên mu bàn tay hắn, lúc buông ra đã có một dấu răng trên đó, có chỗ còn sâu đến mức rướm máu. Sau đó nàng đưa tờ giấy cho hắn, ép hắn viết.
Nàng muốn hắn mạnh mẽ trở lại, trở lại là Ly Ngọc mà nàng luôn mong nhớ.
Lời nói của nàng có tiến có lùi, làm cho cho lòng Tuyên Giác run rẩy kịch liệt, lông mi hắn dưới ánh đèn cụp xuống thật dài, hắn thấy nàng viết mấy chữ trên trên tờ giấy.
Tạ Trùng Tự bên phải tờ giấy viết mấy chữ, theo thứ tự, “Phụ hoàng”, tiếp đó là “Hoàng huynh”, cuối cùng là “Bằng hữu”.
Nàng cứng rắn cầm tay phải Tuyên Giác, lấy bút lông nhét vào tay hắn, viết xuống, “Tạ Sách Đạo”, “Tạ Trị”, “Tạ Y Nhu”. Sau Sau đó ở bên trái từng nét, từng chữ viết xuống, “Tuyên Đình”, “Tuyên Tông”, “Tuyên Quỳnh”, “Tề Nhạc”.
Nàng còn ngại chưa đủ, dời xuống một chút, không nghĩ nhiều viết xuống, “Vạn Khai Tuấn, nhảy Lãm Nguyệt Trì”, kế bên là “Bùi Cửu, tự đâm bản thân mình”, Tạ Trùng Tự cảm nhận được ý muốn kháng cự của Tuyên Giác, quát: “Không được nhúc nhích!”
Tuyên Giác không dám động đậy nữa, tùy ý nàng tính toán lại những chuyện trước kia.
Tớ giấy trước mặt hắn như một như gương, đối chiếu rõ ràng từng việc một.
Nàng càng viết, từng việc một, về sau càng… đẫm máu. Nhưng Tạ Trùng Tự lại cố chấp, không để hắn lui dù chỉ một chút.
Không phá đi thì không xây lại được.
Lát sau, sau khi gian nan viết xong, đặt bút xuống, Tạ Trùng Tự gấp đôi giấy viết thư mạ vàng lại, nhìn ánh mắt Tuyên Giác nói, trọng giọng nói còn có điểm rất khí phách: “Tất cả những những việc vây khốn ta và ngươi từ trước đến nay đều ở đây, vậy thì… huề nhau.”
“…Trùng Trùng, không phải tính như vậy.”
Tạ Trùng Tự lạnh lùng nói: “Vì sao không thể tính như vậy? Ngươi có cách tính của ngươi, ta cũng có cách tính của ta. Rốt cuộc bây giờ là nghe theo ngươi, hay hay nghe theo ta?!!”
Dứt lời, nàng đem giấy viết thư ném vào trong lò lửa đang đỏ rực. Tờ giấy liền bị ngọn lửa liếm lên, rất nhanh đã hóa thành trò bụi.
Mọi chuyện trước kia, hoàn toàn biến mất.
Bụi mờ tan đi, mọi thứ về lại vị trí cũ.
Tạ Trùng Tự đứng thẳng, so với Tuyên Giác ngồi cao hơn nửa cái đầu, nhìn sắc mặt Tuyên Giác căng chặt, nhưng vẫn ôn hòa như cũ, dứt khoát giữ chặt bả vai hắn, buộc hắn lựa chọn: “Sao? Là nghe theo ta hay nghe theo ngươi? Ly Ngọc, ngươi nói. Nói cho ta nghe.”
“Nàng.” Tuyên Giác dịu dàng nhắm mắt lại. Mặc cho nụ hôn dịu dàng của nàng rơi lên mí mắt và khóe mắt hắn.
Tạ Trùng Tự ôm lấy hắn, cuối cùng cũng hỏi ra câu kia “… Cho nên, chàng thật sự, chỉ là vì báo thù sao?”
Tuyên Giác vẫn nhắm mắt như cũ, vùi đầu vào cổ nàng.
Hắn từ trước trước đến nay làm việc gì cũng chu toàn trước sau, hắn làm một việc gì cũng có mấy tầng thâm ý. Nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại, chắc hẳn có ba ý.
Một là báo thù, hai là bảo vệ nàng, mỗi ý chiếm ba phần, bốn phần còn lại… Là hắn muốn đánh một trận, còn là một trận rất ác liệt, đẫm máu.
Năm đó, Tạ thị dưới sự giúp sức của Thích gia, còn có một một nhánh quân đội bí mật mật của Lưu Quang Thanh Tướng quân, mới giành được thiên hạ, nhưng binh lực của thị tộc vẫn còn ở khắp nơi, hơn nữa ngày càng có xu hướng bành trướng lớn mạnh lên.
Do Tạ Sách Đạo Đạo cứng rắn cùng với quân đội Thích gia vẫn luôn tận trung với Tạ gia nên thị tộc các nơi chỉ có thể hoành hành ở địa phương, âm thầm nuôi binh, ý muốn đánh lên Vọng đô.
Không cần nghĩ nhiều, một khi nội chiến xảy ra, người chịu tội đầu tiên chính là lê dân bá tánh tay không tấc sắt.
Đại Tề phồn hoa sẽ rơi vào chiến hỏa, mấy nước lân bang sao có thể ngồi yên, trăm dặm tiêu điều hoang sơ.
Không bằng đổi phương thức khác, tính toán từ trong ra ngoài, từng bước thay đổi đến ngày thiên hạ thái bình, bách tính yên vui.
Nhưng cho dù là kiếp này hay kiếp trước, hắn đều không thể giải thích rõ ràng với nàng, cuối cùng chỉ lập lờ nước đôi: “Không chỉ vậy.”
Màu da Tuyên Giác vốn trắng, như ánh trăng sáng ngời, lúc này đuôi mắt lại đỏ bừng, giọng nói trong trẻo khàn khàn: “Ta không còn lựa chọn nào khác… Trùng Trùng, ta muốn giúp Phụ- huynh nàng, muốn giúp họ đánh lui thị tộc, an dân trăm họ, nhưng mỗi lần trong đầu ta xuất hiện ý nghĩ này, ta đều có thể nhìn thấy…”
“Nhìn thấy, mơ thấy tổ tiên ta, mơ thấy hồn phách của của họ đang nhìn chăm chú ta, mơ thấy huynh trưởng đang tức giận mắng ta bất hiếu, mơ thấy trưởng tỷ đang rơi lệ.” Tuyên Giác như đang cố gắng chống đỡ, nói: “Ta không làm được… Ta không làm được. Ta cũng từng nghĩ, nếu Vọng Đô bị công phá, ta có thể mang nàng thoát khỏi Hoàng quyền hay không, nhưng dù ta nghĩ trăm ngàn biện pháp thì cuối cùng chỉ còn một con đường chết. Ta thậm chí từng nghĩ tới, ta cái gì cũng không làm, cứ như vậy chết dưới vó thiết kị của vạn quân, nhưng lúc đó… Ta thật chịu không nổi, nàng là hy vọng duy nhất còn sót lại của ta. Ta muốn nàng sống. Là lỗi của ta, là ta sai rồi.”
Tạ Trùng Tự: “Chàng thì có gì sai?”
Kiếp trước như hiện trước mắt nàng, nàng nhẹ nhàng nỉ non bên tai hắn: “Cho dù có sai, với ta, là thế đạo này sai, là ông trời không có mắt, là do Thần Phật trên cao vô dụng, so với chàng, bọn họ còn sai nhiều hơn chàng trăm triệu lần.”
Nàng nắm tay Tuyên Giác, để tay hắn dán lên mặt mình, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Kiếp trước đã qua rồi, chàng nhìn ta, bây giờ là Thái Nguyên năm thứ sáu. Phụ hoàng, huynh trưởng của ta, thân quyến của chàng đều an khang, thiên hạ cũng an ổn. Chưa có chuyện gì xảy ra, vậy thì chàng cân nhắc nhiều như vậy làm gì?”
Tuyên Giác trong nháy mắt mờ mịt. Giống như người bị nhốt trong mộng cảnh, vừa tỉnh lại vẫn còn mê mang chưa rõ. Nhưng bên cạnh có người, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Núi sông vẫn như cũ, mọi thứ đều yên tĩnh lại
Hắn nghe nàng nhẹ giọng nói: “Đời này, ta muốn một hôn lễ thật long trọng.” Tuyên Giác còn chưa lấy lại tinh thần.
Tạ Trùng Tự liền làm nũng, dùng đầu ngón tay nhẹ gãi lòng bàn tay hắn, nói: “Được không?”
Tuyên Giác: “… Được.”
“Ta muốn nhận lời chúc phúc từ người thân, bạn bè.”
“Được.”
“Ta muốn thiên hạ yên ổn, ta và chàng sẽ không cần lo lắng nữa.”
“Được.”
“Ta muốn đi Giang Nam, đem nhà cũ của chàng sửa sang lại, sau đó tự tay ta trang trí, chúng ta sống ở đó một thời gian.”
“Được.”
“Ta muốn đi từ Nam đến Bắc, muốn chàng giải giải phong phong tình thổ dưỡng các nơi cho ta nghe.”
“Được.”
Tuyên Giác đáp ứng từng yêu cầu của nàng, dù cho nàng nói gì hắn đều ưng thuận.
“Ly Ngọc.” Tạ Trùng Tự cười khẽ, hai mắt sáng bừng, nỉ non bên tai hắn, “Ta muốn chàng.”
_________