Tô Vân Hi hít một hơi, cảm nhận nhiệt độ dần dần hạ xuống, liền nhìn xung quanh các cửa hàng.
Có rất nhiều cửa hàng bán vàng bạc đá quý, nhưng cô ấy không hứng thú lắm.
Một là không có tiền, hai là không có tiền, ba, vẫn là không có tiền.
Nghèo đói hạn chế hành động của cô.
Cô chỉ vào một cửa hàng nhỏ bên cạnh, nói với Trương Vũ.
“Chúng ta qua đó xem một chút nhé?”
Trương Vũ gật đầu.
“Nghe theo cậu.”
Chuyện đi dạo trung tâm thương mại cũng không phải lần đầu, lúc hai người ra ngoài chơi cũng hay vào mấy cửa hàng bán kẹp tóc, đồ chơi nhỏ linh tinh xem hết cái này đến cái khác, rồi đi dạo cả buổi chiều.
Tô Vân Hi nghe Trương Vũ nói, mỉm cười, đi về phía cửa hàng.
Chương 27: Tớ muốn mời cậu ăn cơm, không được sao?
Tô Vân Hi cầm một chiếc kẹp tóc màu xanh lam, cài lên tóc mình.
Cô soi gương trong cửa hàng, lắc lắc đầu, mái tóc ngắn lắc lư theo.
Sau đó, Tô Vân Hi quay người lại, hỏi Trương Vũ đang đứng bên cạnh.
“Vũ Vũ, cậu thấy cái này thế nào, có phải rất đáng yêu không?”
Trương Vũ không biết Tô Vân Hi bỗng nhiên lại làm sao, cứ gọi tên cậu bằng biệt danh, chắc là chuyện lúc ra khỏi nhà đã khiến cô ấy tự tin lên không ít.
Trương Vũ lạnh lùng nhìn cô.
“Cậu gọi như vậy ở ngoài đường không thấy xấu hổ à?”
Tô Vân Hi vuốt tóc nói.
“Không hề nha, trước đây cũng gọi như vậy mà, sao vậy, ngại à?”
Trương Vũ xua tay.
“Không có.”
Ngại ngùng, sao có thể.
Nhưng mà cô nàng này có ý thức được mình là bạn gái cũ của cậu không vậy?
Trương Vũ nói.
“Hơi trẻ con quá.”
Tô Vân Hi chỉ vào chiếc kẹp tóc màu xanh trên đầu mình.
“Cái này trẻ con quá à? Tớ lại thấy nó khá đáng yêu.”
Nói rồi cô lại định cất chiếc kẹp tóc đi.
Trương Vũ đưa tay ra ngăn lại.
“Nếu cậu thích thì cứ mua đi, sao phải hỏi ý kiến tớ?”
Tô Vân Hi véo má mình nói.
“Nhưng cậu đang ở bên cạnh mà, dù sao cũng phải có người tham khảo ý kiến chứ, cậu đã thấy trẻ con rồi, vậy tớ cảm thấy mua về cũng chẳng để làm gì.”
Trương Vũ sửa lại lời nói của mình.
“Trẻ con, không có nghĩa là không đẹp.”
Tô Vân Hi nghiêng đầu.
“Nghĩa là sao?”
Trương Vũ nói.
“Ý là nó rất hợp với cậu.”
Tô Vân Hi suy nghĩ một chút, liền hiểu ra, giơ một ngón tay lên nói.
“Ý cậu là cậu thấy nó khá đáng yêu nhưng tớ gọi cậu là Vũ Vũ nên cậu không vui nên không dám nói thẳng ra đúng không, haiz, đàn ông, thật dễ hiểu.”
Gân xanh trên trán Trương Vũ nổi lên.
Cô nàng này, rõ ràng bình thường chậm tiêu muốn chết, vậy mà lúc này lại tinh tường như vậy, cô có năng lực đặc biệt gì à?
Trương Vũ xua tay.
“Không có, cậu đừng nghĩ nhiều, dù sao cậu đeo chứ không phải tớ đeo.”
Tô Vân Hi cười nhìn Trương Vũ nói.
“Ấy, cậu nói thích sớm thì có phải tốt hơn không, thật là.”
Chà, cái tên Trương Vũ này, đúng là kiểu tsundere điển hình mà.
Biết đâu cậu ấy vẫn còn thích mình đấy…
Ặc, hình như không thể nào.
Thôi, cũng đừng nên kỳ vọng quá nhiều vào đàn ông.
Tô Vân Hi cầm chiếc kẹp tóc ra quầy thu ngân thanh toán, chỉ có năm tệ một chiếc, rất rẻ, đây cũng là lý do cô ấy thích chiếc kẹp tóc này.
Rẻ, là hàng tốt!
Trương Vũ quả thực cảm thấy chiếc kẹp tóc đó hơi trẻ con, nhưng rất hợp với Tô Vân Hi, biết đâu bản thân cô ấy cũng là một đứa trẻ.
Rất trẻ con.
Tô Vân Hi bắt đầu tiến tới gần hơn.
“Haiz, Vũ Vũ thật là, thừa nhận sớm thì có phải tốt hơn không, không sao đâu, tớ xinh đẹp đáng yêu như vậy, cậu thấy đẹp cũng là chuyện bình thường mà.”
Trương Vũ ấn đầu Tô Vân Hi xuống, không nhịn được cơn giận bốc lên trong lòng.
Tô Vân Hi giữ tay Trương Vũ lại, hơi hoảng hốt nói.
“Cậu làm gì vậy, đầu tớ không phải quả bóng rổ, này, đồ thô lỗ!”
Trương Vũ nghiến răng nói.
“Không biết vì sao, tớ cứ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy.”
Tô Vân Hi hoảng hốt, vẫy tay lia lịa.
“Tớ sai rồi tớ sai rồi, cậu buông tay ra.”
Trương Vũ buông tay, Tô Vân Hi lấy điện thoại ra mở camera trước soi như gương, chỉnh lại tóc.
Tên đàn ông đáng ghét và vô lý này, nếu không phải tớ đánh không lại cậu!
Thật là, làm tóc tai tớ rối tung hết cả lên.
Trương Vũ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng hỏi.
“Vậy chúng ta ăn gì?”
Tô Vân Hi chọn đại một nhà hàng Tây.