Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hộp màu đen, chất liệu rất tốt, Trương Vũ không hiểu về đồ dưỡng da, à không, vẫn hiểu một chút, dù sao lúc còn yêu đương với Tô Vân Hi cũng từng nghe cô ấy nói qua.

Tô Vân Hi nhìn cái hộp đen, mắt sáng lên, long lanh lấp lánh, hai tay vỗ vào nhau đặt bên cạnh mặt.

“Oa! Hàng cao cấp!”

Cô lại liếc nhìn rồi nói:

“Cái này mà cậu cũng bốc thăm trúng được, vận may của cậu tốt quá vậy!”

Trương Vũ thật ra muốn nói cũng không phải vận may tốt lắm, tôi thật ra muốn cái chảo xào rau kia!

Sau đó Trương Vũ còn đi hỏi cậu bạn nam bốc trúng chảo xào rau có muốn đổi không, cậu ta cười ha hả nói không được, không có bạn gái, không cần dùng đến, hơn nữa cậu ta vừa hay cần một cái chảo xào rau.

Trương Vũ nghĩ Tô Vân Hi không cần thì mình đăng lên chợ mạng bán đi, biết đâu còn kiếm lại được chút vốn.

Nhưng hình như trước đây cô ấy có lẩm bẩm muốn bộ này.

Trương Vũ gãi mặt.

“Cũng không có gì, cậu xem thử, cậu có thích không? Nếu thích thì cậu lấy dùng đi.”

Tô Vân Hi sững người, vốn đang cúi đầu bèn ngẩng lên.

Lúc này hai người mới phát hiện, khoảng cách một mét ban đầu đã biến mất, hai người ngồi rất gần, gần như vai kề vai.

Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, Trương Vũ cảm nhận được cánh tay mềm mại của Tô Vân Hi, tay cô rất thon thả, đã từng vòng qua cổ anh, mềm mại dịu dàng.

Trên người cô có mùi hương dễ chịu, hương thơm thoang thoảng theo gió đêm, từ từ bay vào chóp mũi.

Mặt Tô Vân Hi hơi đỏ.

“Cho, cho tôi?”

Trương Vũ giả vờ bình tĩnh, thật ra nhịp tim đã sớm vượt quá 100, như tiếng trống Ansai dồn dập trên đất vàng.

Thình thịch thình thịch thình thịch…

Anh bạn, đừng gõ nữa!

Trương Vũ hào phóng nói: 

(Còn tiếp)

“Tớ đâu có cần thứ này, cậu cứ dùng đi, không thì phí lắm, dù sao bây giờ chúng ta cũng là bạn cùng phòng rồi.” 

Tô Vân Hi xua tay nói.

“Không được không được không được, tớ không thể nhận.”

Hóa ra lúc nãy Trương Vũ hỏi tớ là ý này à!

Hóa ra cậu ấy muốn tặng đồ cho tớ, bộ sản phẩm dưỡng da này trông có vẻ rất được yêu thích, nhưng chúng ta đã chia tay rồi.

Không đúng, cho dù không chia tay cũng không thể tùy tiện nhận đồ của người khác!

Trương Vũ hỏi.

“Thực ra là cậu hết tiền rồi đúng không?”

Tô Vân Hi lộ rõ vẻ mặt bị đoán trúng tim đen, ngẩng đầu lên.

“Sao, sao cậu biết?”

Nói xong, cô ấy vội vàng che miệng lại.

Trương Vũ quay đầu đi, vẻ mặt như kiểu “Quả nhiên là vậy”.

Tớ hiểu cậu quá rồi.

Hết tiền còn thích sĩ diện.

Hồi ở trường cũng vậy, lúc trước Tô Vân Hi đã bỏ tiền mua cho cậu ấy một chiếc tai nghe trùm đầu Sony, mấy nghìn tệ, sau đó một mình trong ký túc xá gặm bánh mì.

Nghe mà muốn rớt cả nước mắt.

Vừa khiến người ta đau lòng lại vừa khiến người ta yêu thích.

Trương Vũ là sau này mới biết, khoảng thời gian đó dù có rủ Tô Vân Hi ra ngoài chơi kiểu gì cô ấy cũng không chịu ra khỏi ký túc xá, chủ yếu là vì hết tiền.

Mà bây giờ Tô Vân Hi lại thuê nhà ở đây, còn thuê chung nữa, không phải là để tiết kiệm tiền thì là vì cái gì.

Quả nhiên là giống mình.

Tô Vân Hi đỏ mặt khẽ ho một tiếng.

“Còn mà, tớ vẫn còn tiền, cậu đừng nói bậy.”

Trương Vũ quay lại nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Còn bao nhiêu?”

Tô Vân Hi chột dạ vô cùng, ánh mắt dần dần liếc ra chỗ khác.

“Khá nhiều…”

“Có hai nghìn không?”

“Ừm, có.”

“Hiểu rồi, không có.”

Giỏi hiểu ý người khác thật đấy.

Trương Vũ thở dài một tiếng.

Tô Vân Hi quay đầu lại, nhìn Trương Vũ với vẻ mặt xấu hổ và bực bội.

Chẳng phải là vì cậu sao!

Đồ đàn ông chó!

Trương Vũ đẩy món đồ đó vào lòng Tô Vân Hi.

“Cậu cứ cầm lấy dùng trước đi, nếu cậu cảm thấy ngại thì cứ ghi vào sổ, sau này khi nào nhận lương thì mời tớ ăn cơm, được chứ?”

Tô Vân Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói với vẻ mặt hơi đỏ.

“Nói trước nhé, cho dù cậu tạm thời giúp tớ, chúng ta cũng chỉ là bạn cùng phòng bình thường thôi…”

Tô Vân Hi, đừng suy nghĩ nhiều.

Đây chỉ là Trương Vũ rút thăm trúng thưởng thôi, tuy là một ân tình, nhưng hai người các cậu đã chia tay trong sạch sẽ rồi!

Cô ấy ngẩng đầu lên, giả vờ hào phóng nói.

“Được rồi, vậy tớ nhận trước nhé, cảm, cảm ơn cậu, đợi tớ nhận lương tớ sẽ trả lại cậu đủ.”

Trương Vũ thì đứng dậy, xua tay.