Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 57: Tấm lòng

1:02 sáng – 20/11/2024
Hai người Tiết Dao vội vàng trở lại trạch viện, đem tình huống bẩm báo Thái tử.

“Là những gian thương này bày trò với chúng ta!”

Lưu công công không ngừng dùng khăn lau chùi mồ hôi trán, giọng the thé nói với Thái tử.

“Điện hạ thu gom lượng lớn lương thực, ngoại trừ dùng cứu tế người gặp nạn ở huyện ở Sơn Tây, còn có khoản hỗ trợ khắc phục thiên tai, số dư ra đủ bố trí kho quay vòng một năm. Ngoại trừ ngài, còn có ai bỗng nhiên muốn thu mua nhiều lương thực như vậy? Nhất định là gian thương bố trí diễn trò. Càng buồn cười hơn chính là bọn họ nói thương nhân kinh thành đồng ý bỏ ra 700 văn tiền mua một thạch trung đẳng. Thu mua lương thực trung đẳng với giá cao hơn so với giá thị trường, người nào có nhiều tiền muốn phun phí không bằng! Bọn họ nuốn tàn nhẫn ép chúng ta lấy lợi?”

Thái tử nhìn về phía Tiết Dao.

“Theo ý ta, chuyện này chưa chắc là thương nhân Chiết Giang bố trí.”

Tiết Dao gật đầu, trả lời:

“Dựa theo phán đoán trước đó, có người đã để lộ tin tức Thái tử điện hạ khẩn cấp thu mua lượng lớn lương thực. Coi như thương nhân Chiết Giang có gian dối muốn tàn nhẫn kiếm bộn tiền, vậy cũng nên sớm làm chuẩn bị, chia ra nhiều đợt đến Kim Lăng mua lương thực giá rẻ. Mà tình huống thực tế chỉ là một đêm, thương nhân Chiết Giang bất kể giá thành, đồng loạt đến Kim Lăng thu mua lượng lớn lương thực. Nếu như chỉ là vì lên giá lương thực, làm như thế nguy hiểm không phải quá lớn.”

Thái tử nheo mắt lại.

“Ý của ngươi là quả thật có người thương nhân kinh thành, đi trước chúng ta, bàn luận mối làm ăn với bọn họ. Vì vậy mới khiến cho bọn họ bất kể giá thành đi thu mua lương thực ở chung quanh?”

“Chính là ý này.”

Tiết Dao phân tích.

“Hôm nay nghe chưởng quỹ hãng lương kia nói, thương nhân kinh thành thu mua lương thực giá là 690 văn tiền một thạch. Cũng chỉ có giá như vậy mới khiến cho thương nhân Chiết Giang không tiếc bất cứ giá nào, dùng giá cao 590 văn tiền thu mua sạch kho hàng của các hãng lương Kim Lăng. Nếu như không có nguồn lực, bọn họ không dám mạo hiểm lớn như thế.”

Lưu công công không để ý lắm, cau mày cãi lại.

“Những gian thương này vì lợi ích có cái gì không làm được? Kẻ nào ngu si chịu bỏ ra 690 văn tiền một thạch, thu mua rất nhiều lương thực? Đám gian thương Chiết Giang này cùng một giuộc, đem lý do lấy sạch lương thực Kim Lăng đổ cho người khác, chính là vì muốn chúng ta trả giá cao hơn 690 văn tiền một thạch, giá trên trời. Chính bọn hắn bố trí cái trò thương nhân kinh thành cướp lương thực!”

Tiết Dao không để ý hắn, vẫn cứ nhìn Thái tử.

Thái tử hỏi Tiết Dao:

“Còn dấu hiệu nào khác chứng minh thật sự có thương nhân kinh thành đến trước chúng ta, dùng giá trên trời thu mua lương thực các hãng lương Chiết Giang.”

Vẫn là Thái tử có thể hỏi đúng trọng điểm, Tiết Dao lập tức nói:

“Là thái độ chưởng quỹ hãng lương. Hắn nói chuyện cùng chúng ta thái độ không đắc tội, cũng không thăm dò, đúng mực, thần thái tự nhiên. Đây không phải là biểu hiện của người trong tay đè lên một đống hàng, trăm phương ngàn kế lôi kéo người ta đi vào tròng.”

“Cái này chính là nói rõ, hắn là gian thương bên trong các gian thương.”

Lưu công công không phục nói:

“Hắn gạt được ngươi, nhưng không gạt được chúng ta!”

Tiết Dao chắp tay đối với Thái tử, nói:

“Can hệ trọng đại, chỉ dựa vào phán đoán cá nhân ta tất nhiên không thể phục chúng. Mong rằng Điện hạ tự mình đi hãng lương hỏi thăm một phen.”

“Được, vậy trước tiên tin thật sự có thương nhân kinh thành chịu bỏ giá cao hơn giá thị trường thu mua tất cả lương thực của các hãng lương Chiết Giang. Thương nhân Chiết Giang lẽ nào không sợ trong đó có trò lừa? Các ngươi mới vừa nói thương nhân kinh thành chỉ thanh toán tiền đặt cọc, thương nhân Chiết Giang không lo lắng đối phương thay đổi? Thương nhân kinh thành có phải do hãng lương Kim Lăng phái tới, nhằm lừa thương nhân Chiết Giang đi Kim Lăng mua lương thực giá cao?”

Tiết Dao thành thật đáp:

“Điểm này ta cũng không thể nào suy đoán. Mà từ thái độ chưởng quỹ kia xem ra rất kính nể thương nhân kinh thành. Đối phương chỉ sợ cũng là người có thân phận. Có lẽ có lai lịch gì đó nên thương nhân Chiết Giang tâm lý nắm chắc.”

Thái tử lâm vào suy tư.

Lưu công công thấp giọng nhắc nhở:

“Không bằng chúng ta án binh bất động, trước tiên để hắn làm trò một thời gian. HunhHn786 Bất kể hắn là thương nhân kinh thanh, hay có lai lịch gì, không thể tùy tiện bỏ ra trên triệu lượng bạc trắng.”

“Vấn đề là chúng ta hiện tại không kéo dài thời gian được.”

Thái tử nặng nề thở ra một hơi:

“Kéo dài thêm nửa tháng nữa, nông dân ở huyện gặp tai hoạ sẽ tìm địa chủ phú thương mượn tiền, thử nghiệm biện pháp cải cách mới khó thu được hiệu quả như mong muốn.”

Lưu công công sốt sắng nói:

“Hay là chúng ta dùng danh nghĩa triều đình cứu tế, yêu cầu thương nhân giảm giá xuống, bọn họ giảm ít lời lãi bán cho chúng ta.”

“Ngươi muốn biến pháp thành trò hề sao?”

Một vị mưu sĩ của Thái tử tiến lên nói:

“Trong lúc thử áp dụng cách thức mới, để chứng minh cho Hoàng thượng: Chúng ta không cần dùng danh nghĩa triều đình tạo áp lực, cũng không gây trở ngại tự do mua bán trong dân gian. Chỉ là dựa vào ưu thế vận tải tiện lợi thu được lợi nhuận. Giúp dân đồng thời có thể dồi dào quốc khố.”

Thái tử rơi vào trầm tư.

Người có mặt trong sảnh đường lập tức nín thở chờ đợi dặn dò.

“Tất cả lui ra đi, triệu Từ Lương Trương Thanh tới gặp Cô.”

Thái tử nói xong câu đó liền quay người đi đến bàn trà bên cạnh ngồi xuống.

Tiết Dao sau khi ra cửa, nghĩ thầm Từ Lương Trương Thanh là hai người hộ vệ nhất đẳng, cao thủ trong cao thủ bên cạnh Thái tử.

Triệu kiến hai người này hẳn là có bí mật gì cần tra xét, thực hiện nhiệm vụ tra tấn khai thác thông tin các loại.

Thái tử có thể là muốn tra ra thân phận thực sự nhân vật gọi là “thương nhân kinh thành” kia.

Tại giáo trường Hoàng cung.

Ngũ hoàng tử đã cùng giáo đầu thao luyện kiếm thuật mấy chục hiệp đấu. Hai cánh tay cùng phía cạnh ngoài bắp đùi của hắn bị cây mây trong tay giáo đầu đánh sưng lên, kiếm trong tay hắn lại chưa một lần đụng tới áo giáp của giáo đầu.

Ngũ hoàng tử mệt đến cánh tay sắp giơ lên không được. Hắn quay đầu gọi Thất hoàng tử ở trong lều chơi cờ.

“Lão Thất, ngươi tới tiếp mấy chiêu.”

“Không tới.”

Thất hoàng tử từ trước đến giờ luôn không cho Ngũ ca mặt mũi.

“Ôi chao!”

Ngũ hoàng tử quay người liền giận đùng đùng đi tới, giáo huấn đệ đệ:

“Tiểu tử ngươi cả ngày chỉ biết lười biếng, căn bản không biết thú vui luyện võ. Nhìn ca ca ngươi đi, ta đổ mồ hôi như mưa, cùng Lý giáo đầu so chiêu mấy chục hiệp đấu, bất phân thắng bại, quả thực vui sướng cực kỳ!”

Thất hoàng tử khẽ cười một tiếng:

“Chưa thấy ca thắng trận nào, chỉ thấy ca luôn là bên bị đánh.”

“Nói bậy!”

Ngũ hoàng tử không phục:

“Ngươi liên tục nhìn chằm chằm vào bàn cờ, thời điểm nào nhìn thấy ta so kiếm?”

Thất hoàng tử hạ xuống một quân cờ đen:

“Nghe thấy.”

“Nghe còn có thể nghe ra ai thua ai thắng sao?”

“Âm thanh cây mây quất trúng, cùng âm thanh kiếm va chạm khác nhau.”

Thất hoàng tử ngồi ở đây nửa canh giờ, chỉ nghe thấy Ngũ ca hết lần này đến lần khác bị cây mây quất trúng, thực sự không mặt mũi xem tiếp, chỉ có thể gọi thái giám lấy bàn cờ đến giết thời gian.

Ngũ hoàng tử liền nín đỏ mặt.

Lão Thất béo ú thỉnh thoảng khiến cho người làm ca ca như hắn giật mình.

Không giống những đứa trẻ khác, Lão Thất nhiều lúc hiện ra ngốc hơn so với bạn cùng lứa, không hiểu nhân tình thế thái. Nhưng ở một số trường hợp đặc biệt, Lão Thất lại thể hiện ra khả năng quan sát sắc bén hơn tất cả mọi người.

Ngũ hoàng tử vì tìm về tôn nghiêm của ca ca, vội vàng giải thích:

“Lý giáo đầu dù sao cũng xuất thân là đại tướng quân. Nói tới sức mạnh cùng tốc độ phản ứng, ta mặc dù có tốt một chút, nhưng kinh nghiệm lại kém hắn rất xa. Mỗi lần muốn xuất một chiêu trước tiên cần có phán đoán tiếp theo đối phương sẽ phản ứng thế nào. Kinh nghiệm cần nhiều thực chiến tích lũy. Ngươi nhìn lại mình đi, chưa bao giờ tham gia luyện tập. Mỗi lần đại ca khảo sát thì nước tới chân mới nhảy, sớm muộn gì cũng phải bị thiệt thòi. Nhanh chóng đứng lên, đi tới cùng giáo đầu đấu mấy chiêu, tăng kinh nghiệm.”

“Dê nướng sắp mang lên.”

Món ăn Thất hoàng tử gọi sắp dọn lên bàn, huấn luyện là chuyện không thể thực hiện.

“Luyện tập xong lại ăn!”

Ngũ hoàng tử không nói hai lời, một phát bắt lấy cánh tay Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử ngẩng đầu nhìn Ngũ ca một cái, lập tức bĩu môi, khom lưng che bụng dưới:

“Đau!”

“Thuốc cao thái y cho cũng không phải để dán chơi, còn làm bộ! Chỉ chút ít thương tổn, ngươi còn muốn giả bộ bệnh cả đời sao?”

Ngũ hoàng tử vội vã muốn thất đệ nếm thử lợi hại của giáo đầu, nhằm cứu lại chút danh dự. Không nói nữa, hắn kéo đệ đệ hướng đến sân thao luyện.

Vì vậy, Lý giáo đầu sau ba tháng lại một lần nữa cùng Thất hoàng tử đối mặt.

Lý giáo đầu đối với tiểu hoàng tử này rất đau đầu. Bởi vì Thất hoàng tử không giống Ngũ hoàng tử “đao thật thương thật đối khán”. Vị Thất hoàng tử béo ú này thích “hố”.

Nói cụ thể ra, Thất hoàng tử không thích chính diện nghênh chiến, luôn trốn tránh khiến đối thủ mất kiên nhẫn, rồi lại thình lình ra đòn ám hại. Hắn không xuất chiêu như quy tắc bình thường.

Hơn nữa đừng thấy Thất hoàng tử tròn vo trắng mịn, thân pháp lại đặc biệt uyển chuyển. Lý giáo đầu trước giờ chưa từng gặp được người mập nào linh hoạt như vậy.

Cho nên lần này trước khi so chiêu, Lý giáo liền chào hỏi trước.

“Điện hạ, chúng ta lần này so kiếm phải nghiêm túc tỷ thí. Thật sự trên chiến trường đâu đâu cũng có tên lạc cùng kẻ địch vung vẩy loạn đao, không có rộng lớn như bãi săn để ngài chạy chung quanh né tránh. Không thể giở trò trục lợi.”

Thất hoàng tử nheo mắt lại, cười như không cười nhìn chằm chằm Lý giáo đầu, nói:

“Gia trốn được kiếm của ngươi, tất nhiên cũng trốn được tên lạc cùng loạn đao.”

Lý giáo đầu hiển nhiên đối với tiểu hoàng tử ngạo mạn này rất bất mãn. Do hạn chế thân phận, hắn cũng không tiện giội nước lạnh, chỉ có thể phản bác:

“Điện hạ đường đường là nam tử hán, vì sao phải lùi một bước để tiến hai bước?”

Thất hoàng tử cười lộ ra hai cái răng khểnh, cúi đầu híp mắt nhìn chằm chằm kiếm, trầm giọng trả lời:

“Bộ dạng các ngươi tự chui đầu vào lưới đặc biệt thú vị.”

“Ngài nói cái gì?”

Lý giáo đầu không nghe rõ.

Thất hoàng tử bỗng nhiên nhướng mày một cái:

“Nhanh chóng lại đây, bây giờ không tránh. Chân dê nướng của Điện hạ không thể để nguội lạnh được.”

Câu này, Lý giáo đầu nghe rõ. Thân là võ tướng ý chí chiến đấu cũng bị kích phát, hắn hô một câu.

“Xem chiêu!”

Lý giáo đầu run cây mây, hướng Thất hoàng tử đánh tới.

Tai trái Thất hoàng tử khẽ run lên, đôi màu mắt màu nâu nhạt lộ ra nghi hoặc.

Khoảng cách gần đối mặt đòn tấn công của Lý giáo đầu, cảm giác kia càng rõ ràng hơn.

Luồng khí chung quanh Lý giáo đầu đang cuộn trào.

Từ sau khi thương thế bụng dưới khỏi hẳn, Thất hoàng tử liền phát hiện chung quanh không giống trước đây.

Thời điểm hắn chăm chú tập trung vào một chỗ, tất cả vật thể xung quanh như đều biến chậm.

Ngay cả côn trùng vỗ cánh cũng rất chậm chạp.

Thất hoàng tử có thể cảm giác được chấn động mang theo khí lưu, báo cho biết có biến hóa. Hắn có thể dễ phán đoán ra quỹ tích chuyển động của đối tượng.

Không cần dùng đôi mắt nhìn.

Giờ khắc này hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Lý giáo đầu, Thất hoàng tử có thể cảm giác khí lưu quanh người hắn.

Cây mây hướng vai trái của Thất hoàng tử đâm tới, nhưng mắt cá chân giáo đầu lại có quỹ tích dịch chuyển theo phương hướng ngược lại.

Là chiêu giả! Lý giáo đầu dự định tấn công phía bên phải.

Lý giáo đầu ra đòn giả che mắt, tay xoay một cái liền đánh úp về phía vai phải Thất hoàng tử.

Mà không ngờ tới chính là tiểu hoàng tử cư nhiên không có hướng bên phải né tránh, trái lại di chuyển về phía trái, giống như sớm nhìn thấu chiêu thức.

Sao có thể có khả năng đó!

Lý giáo đầu vừa mới chuẩn bị thu thế, tay phải bỗng nhiên thấy nặng. Cánh tay Lý giáo đầu bị tiểu hoàng tử nắm lấy, kéo về phía trước một cái với lực đạo kinh người.

“Bộp. “

Bỗng nhiên bị một chưởng vỗ vào vai phải, cả người Lý giáo đầu lật nghiêng ngã xuống đất. Lấy lại tinh thần, vừa nâng tầm mắt, hắn liền nhìn thấy cây mây của mình trong tay người đối diện, bị cầm ngược.

Thuận theo cây mây chậm rãi ngẩng đầu, hắn thấy Thất hoàng tử cúi đầu, mặt không hề cảm xúc quan sát hắn.

“Tiên sinh chậm hơn so với trước.”

Thất hoàng tử có chút thất vọng.

Lý giáo đầu:

“………”

Rõ ràng là tiểu tử ngươi không theo hệ thống bài võ ra chiêu.

Với tôn nghiêm một võ tướng, Lý giáo đầu muốn đấu lại một hiệp. Nhưng mà Thất hoàng tử đã ngửi thấy được mùi thịt dê nướng. Hắn trả lại cây mây cho Lý giáo đầu, chạy như bay rời khỏi sân thao luyện.

Ngũ hoàng tử quả thực là hỏng mất rồi.

Hắn không biết Lý giáo đầu đã nhận đút lót gì của Tịch Phi, mỗi lần thi đấu với Lão Thất luôn để thua.

Trước đây ít nhất còn giống ưng già bắt gà con, truy đuổi phút chốc mới để thua. Hôm nay Lý giáo đầu cư nhiên một chiêu đã bị Lão Thất quật ngã rồi.

Điều này làm cho tôn nghiêm Ngũ ca không còn biết đặt ở nơi nào.

Ngũ hoàng tử quay đầu nhìn thất đệ béo ú nhà mình.

Thất hoàng tử từ trong ngực móc ra con dao nhỏ bắt đầu cắt đùi dê.

Thanh chủy thủ kia….?

“Đây không phải là chủy thủ đại ca đưa cho chúng ta sao?”

Ngũ hoàng tử nổi trận lôi đình:

“Ngươi sao có thể lấy cây chủy thủ này cắt thịt dê!”

Thất hoàng tử vừa cắt thịt dê, vừa giương mắt nhìn Ngũ ca:

“Gia còn lấy nó cắt thịt bò.”

“Thịt bò cũng không được!”

Ngũ hoàng tử giận không nhịn nổi chỉ vào chủy thủ:

“Đây là trường đao lúc trước tướng sĩ lấy ở chỗ đầu mục cướp biển. Sau đó trường đao bị phân ra, đúc lại thành bảy cây chủy thủ. HunhHn786 Sao có thể dùng để cắt thịt dê? Thân đao đại biểu cho sức mạnh của Đại Tề, mũi của nó hướng cướp biển xâm phạm vùng duyên hải, phát ra cảnh cáo đầy uy nghiêm!”

Thất hoàng tử liếc nhìn dao nhỏ trong tay, kinh ngạc hỏi:

“Nó còn có thể nói tiếng người?”

“Không phải ý tứ này!”

Ngũ hoàng tử đoạt lại chủy thủ trong tay thất đệ. Hắn cầm lấy khăn vải trên bàn, cẩn thận từng li từng tí một lau vết dầu mỡ trên thân chủy thủ.

“Đại ca đem chủy thủ này đưa cho chúng ta, chính là gửi gắm tấm lòng đại ca đối với chúng ta.”

“Ai lại đưa dao cho người mình thích?”

Thất hoàng tử bắt đầu dùng tay không xé thịt dê.

“Dao thì làm sao?”

Ngũ hoàng tử bất mãn liếc đệ đệ một cái:

“Không thì ngươi muốn đưa cái gì?”

Thất hoàng tử mỉm cười, ôn nhu nhỏ giọng nói:

“Thỏ.”

Đôi mắt lộ ra vui vẻ kiêu ngạo nhìn Ngũ ca, nói:

“Gia đưa thỏ trắng nhát gan, chạy không nhanh, Dao Dao yêu thích.”

Ngũ hoàng tử chớp mắt, nhớ tới cái gì, hỏi:

“Ngươi là nói con thỏ trắng ngốc A Dao đưa đi phòng bếp?”

Tay xé thịt dê của Thất hoàng tử dừng lại, nụ cười trên mặt biến thất. Chậm rãi, khiếp sợ, hắn nâng mắt nhìn về phía Ngũ hoàng tử.

“Sao… làm sao vậy?”

Ngũ hoàng tử bỗng nhiên cảm thấy một luồng sát khí nồng nặc.

Đã qua hai ngày, Thái tử vẫn để cho mọi người án binh bất động.

Lục hoàng tử biết ca ca gặp phiền toái lớn, cả ngày đòi Nhị hoàng tử bói toán tính cát hung, xem khi nào thì thương nhân Chiết Giang chịu xuống giá.

Nhị hoàng tử nói xem nhiều lần sẽ không linh, Lục hoàng tử chỉ có thể đi tìm Tiết Dao nói chuyện phiếm để giảm bớt lo lắng.

Hai người nhắc tới săn bắn mùa thu lần trước. Lục hoàng tử nói:

“Trước khi đi, thất đệ còn đưa ta một con thỏ màu xám. Ta nhờ cô cô giúp ta nuôi, không biết hiện tại có lên cân không.”

Tiết Dao trong lòng hồi hộp, chột dạ thăm dò:

“Thất hoàng tử điện hạ đưa ngài con thỏ? Ngài… Ngài không nướng lên ăn sao?”

“Làm sao có thể ăn thỏ thất đệ đưa cho!”

Lục hoàng tử nghiêm túc phản bác:

“Đây chính là tấm lòng của thất đệ. Hắn chỉ đưa thỏ cho người thân cận, cả Nhị ca cũng chưa từng được. Ta muốn đem thỏ đệ đệ cho làm thức ăn, vậy còn tính là huynh trưởng cái gì!”

Sắc mặt Tiết Dao trắng nhợt:

“…”

Bé mập mạp đưa thỏ chẳng lẽ không dùng để ăn sao!

Trong đầu vang lên cảnh báo của hệ thống:

“Nhắc nhở, cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm 5 điểm.”

– —————

Tiểu kịch trường

Tiết Dao: Thái tử ca ca mau giúp ta dùng bồ câu đưa tin đi ngự thiện phòng, cứu ta cùng thỏ trắng một mạng.