Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân Chương 123: Tự bộc lộ sơ sót

Chương 123: Tự bộc lộ sơ sót

1:05 sáng – 20/11/2024

Tiểu nhị sau khi xác định Lục Tiềm không có tiền trả, vẻ mặt thoáng cái hoàn toàn không tốt, khóe miệng xụ xuống đi tìm bà chủ báo cáo.

Chỉ cách Lục Tiềm vài bước, tiểu nhị vừa báo cáo tình huống vừa quay đầu lại dùng ánh mắt xem thường nhìn vị khách muốn ăn quỵt.

Lục Tiềm không có thiện cảm đáp lại ánh mắt khinh thường đó. Hắn cúi đầu, mỉm cười, hàng lông mi dài che đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nhị.

Một đôi lông mày hình kiếm ở trong thấp và cao dần ra ngoài. HunhHn786 Do đường viền xương lông mày đã biến nụ cười tự nhiên của Lục Tiềm thành một nụ cười rất khiêu khích, khiến người ta có ảo giác chàng trai trẻ này xem thế gian như giun dế đùa bỡn.

Khí chất của chàng trai trẻ khiến bà chủ phân tâm trong giây lát. Sau đó với nụ cười gần như trống rỗng trên mặt, bà chủ quán đi về phía Lục Tiềm và nói rằng bữa ăn này là quán chiêu đãi khách quen, về sau mong Lục Tiềm sẽ thường xuyên đến quán.

Lục Tiềm không muốn nhận bữa cơm bố thí này. Nếu như nhận bố thí này hắn phải nhận cả sự xem thường của tiểu nhị vừa nãy, cho nên hắn hung hăng nói.

“Một chốc Gia phái người đưa tiền đến trả.”

“Vâng vâng vâng!”

Bà chủ ý thức được sự giúp đỡ của chính mình không hợp lý, sẽ làm nhục nhuệ khí của chàng trai trẻ, lập tức chủ động nói rõ. Bà chủ tỏ vẻ lo lắng đắc tội khách quý, nói giống như sau này Lục Tiềm không đến gọi “mấy ngày Dao Dao” quán ăn này có thể sẽ phải đóng cửa.

Phụ nữ thời đại này đã quen với việc thể hiện sự yếu đuối để duy trì lòng tự trọng của đàn ông. Nhưng đối với bà chủ quán hơn năm mười tuổi này mà nói, loại chuyện đó rất ít xảy ra. Đối với phu quân nhà mình, bà thậm chí còn là hổ cái. Nhưng vì khí chất nào đó ở Lục Tiềm nên bà sẵn sàng hạ thấp mình thành một thẩm thẩm tầm ba mươi tuổi.

Loại yếu đuối trá hình này chỉ có người biết rõ mới có thể hiểu được. Tiểu nhị không hiểu được tình huống, mờ mịt lại ghen ghét mà dùng sức trừng tiểu bá vương ăn cơm thiếu, không hiểu vì sao bà chủ khoan dung cho hắn.

Bà chủ không phải là người duy nhất có sự khoan dung kỳ lạ này với Lục Tiềm, mà còn có rất nhiều người quen thuộc với hắn hoặc chỉ mới gặp hắn một lần, bao gồm cả Tiết Dao.

Chính Tiết Dao cũng không phát hiện bí mật nhỏ của bản thân. Sớm chiều ở chung bên nhau, hắn luôn cố ý hoặc vô tình khiến Lục Tiềm trải qua cơn nghiện “làm người nhà”.

Theo thời gian, nó đã trở thành thói quen, cho nên Tiết Dao trước mặt Lục Tiềm trở nên đơn thuần đơn giản không nghĩ nhiều, phảng phất thật sự cần được bảo vệ.

Thỉnh thoảng khi Lục Tiềm gặp nguy hiểm, Tiết Dao sẽ phá vỡ phong ấn trở về thân phận người bảo vệ giỏi bày mưu tính kế tùy cơ ứng biến. Nhưng lại theo bản năng không cho đối phương phát hiện, để tránh đả kích trái tim tiểu nam tử hán của Lục Tiềm.

Bản thân Lục Tiềm, người có thể khiến nhiều người tạo ra hành vi tự ngược đãi bản thân, cũng không biết sự thật.

Hắn không biết những người này trước mặt hắn cố ý hay vô tình tỏ ra yếu đuối chỉ là để thỏa mãn mong muốn thể hiện sự mạnh mẽ của hắn.

Dưới sự đối đãi như vậy, Lục Tiềm luôn cho rằng mình là người bảo vệ mọi người. Quá mạnh mẽ để có thể xem thường người khác, cho nên hắn tin rằng Tiết Dao sẽ không bao giờ dám chủ động rời xa hắn trong tình huống nguy hiểm.

Nhưng mà hiện tại Tiết Dao đang chủ động rời xa hắn.

Điều này lần đầu tiên mang đến cho Lục Tiềm một cảm giác mới mẻ là cảm giác thất bại.

Hắn không thích bị những cảm xúc khó chịu làm phiền. Bởi vì chứng rối loạn cảm xúc khiến hắn khó tiêu hóa những cảm xúc kỳ lạ như vậy. Giống như nỗi đau do sự mất đi phụ hoàng gây ra, không có cách nào xua đuổi nó đi.

Lục Tiềm không liên quan gì đến các loại đau đớn, hắn hiếm khi cảm thấy bất lực như thế này.

Nếu như thêm vài mất mát như thế này nữa thì thế giới của hắn sẽ tràn ngập nỗi đau không thể xua đi.


Lục Tiềm nghĩ ra cách duy nhất là đuổi những thứ gây tổn thương ra khỏi thế giới của hắn.

Nếu ngay từ đầu những người này không tồn tại thì khi mất đi họ sẽ không trở thành nỗi đau không thể xua tan.

Trong khoảng thời gian hơn một năm qua, hắn rất hài lòng với kết quả nỗ lực của mình, vì hắn đã quen với việc không có thư đồng bên cạnh.

Hắn đánh đồng việc thoát khỏi sự bận tâm của thế giới thực với việc thoát khỏi sự phụ thuộc vào thế giới tâm linh, lầm tưởng rằng mình không có điểm yếu.

Tiết Dao đột ngột biến mất đã phá vỡ khẳng định của Lục Tiềm về bản thân.

Hắn mơ hồ nhận ra rằng sự bình tĩnh mà hắn duy trì được hơn một năm qua chỉ là vì hắn biết rõ ràng rằng những người trong lòng đều bình an vô sự.

Mà hiện tại, hắn không biết Tiết Dao có an toàn hay không.

Lục Tiềm tức giận vì không thể ngăn chặn ý muốn bảo vệ của mình, nhưng lại tự trách mình không giải quyết được vấn đề. Hắn càng nghĩ càng tức giận hơn, quay sang trách Tiết Dao cố ý, không biết kiềm chế.

Gia luôn là người bảo vệ Dao Dao.

Trên đường trở về cung, Lục Tiềm tự nghĩ: Thật không công bằng khi Dao Dao muốn rời đi bất cứ lúc nào.

Dao Dao xấu xa.

Nhưng mà, về cung xong, Lục Tiềm phát hiện Dao Dao xấu xa cũng không có ở trong cung chờ hắn trách phạt.

Tiết Dao cùng hai nam đồng bị A Châu đưa vào mật thất, đi đến “hiện trường gây án” mà Tiết Dao nói.

Hắn cầm lấy một chiếc đèn, nằm xuống đất để soi một lúc lâu, cố gắng xác nhận qua dấu chân rằng những gì mình mô tả không phải là hư cấu.

Nếu có thể nhìn rõ dấu chân, cho dù dấu vết mờ nhạt, ít nhất cũng có thể biết được căn phòng này đã xuất hiện bao nhiêu người. Tuy nhiên áp dụng lý thuyết vào thực tế kết quả thu được khác xa mong đợi.

Tiết Dao chổng mông tìm kiếm, phát hiện năm dấu chân mờ nhạt, nhưng cũng không có thể sử dụng mắt thường nhận biết sự khác biệt.

Nếu không có máy ảnh, việc so sánh dấu chân sẽ không thể thực hiện được.

“Ngươi đang giở trò gì?”

Một nam đồng bị trói kêu gào với Tiết Dao.

“Muốn trì hoãn thời gian đến khi đồng bọn tìm được Kiếm Thánh đến cứu ngươi?”

Câu nói này đã thành công khiến những trưởng lão xung quanh trở nên sợ hãi và thù địch với Tiết Dao.

“Kiếm Thánh tiền bối có phải là người bao che khuyết điểm hay không, chư vị đều rõ ràng trong lòng.”

Tiết Dao ngẩng đầu nhìn về phía mọi người nói.


“Nếu như ta thật sự giết người trộm cướp, trốn Kiếm Thánh còn không kịp, làm sao có khả năng thỉnh cầu ngài ấy đứng ra giúp đỡ?”

“Vậy ngươi bây giờ là đang làm gì?”

A Châu hỏi.

“Kiểm tra dấu chân.”

Tiết Dao nói.

“Lúc đó người giả trang Chưởng môn đứng tại vị trí này, ta đứng ở vị trí kia.”

A Châu cau mày, căn phòng bí mật dưới lòng đất này được giữ gìn sạch sẽ, dấu chân cũng không rõ ràng, không thể nhận dạng được.

Hai nam đồng nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó nói:

“Muốn lừa gạt Đại tiểu thư chúng ta sao? Đừng lãng phí sức lực của ngươi. Hãy nhanh chóng chỉ ra tung tích của Chưởng môn và trả lại bí tịch, như vậy các trưởng lão của chúng ta sẽ nhanh gọn cho ngươi chết sảng khoái!”

“Bí tịch là hai ngươi trộm đi sao?”

Tiết Dao đột nhiên hỏi.

Hai nam đồng cùng giật mình, trăm miệng một lời nói:

“Ngậm máu phun người!”

Tiết Dao đứng lên, lặng lẽ đi đến kệ gỗ, giơ tay mở nắp hộp bảo vật bên trái, cúi đầu lấy từng món đồ vật nhỏ bên trong ra.

Bên trong hộp là một số ám khí được chế tạo cực kỳ tinh xảo, hầu hết đều được làm bằng kim loại, bên trên có khắc hoa văn và chữ dát vàng bạc. Tiết Dao lật xuống phía dưới hộp còn phát hiện một mũi tên bằng vàng ròng.

Tiết Dao hai mắt sáng lên, tựa hồ nắm được điểm đột phá, suy nghĩ một lát, quay đầu lại nói:

“Lúc rời đi, chúng ta căn bản không mang theo sách, chỉ muốn lấy vài món đồ trong hộp bảo vật.”

Một tia thất vọng chợt hiện lên trong mắt A Châu.

“Coi như ngươi thức thời, cuối cùng cũng coi như chịu nhận tội trộm cắp?”

Nam đồng cười lạnh nói.

“Nếu ngươi đã thừa nhận, đừng nói một nửa giấu một nửa, ai sẽ tin ngươi chỉ lấy bảo vật không lấy bí tịch?”

Tiết Dao cau mày nói:

“Ta xác thực chỉ lấy hai món bảo vật, không có lấy quyển bí tịch tâm pháp. Bí tịch là bị hai ngươi cầm đi đúng không? Hơn nữa, vốn dĩ ta muốn lấy đi ngọc khí là viên dạ minh châu, nhưng nó trơn quá. Ta đang vội vàng liền không lụt lội tìm nữa. Bây giờ hạt châu đã không còn. Chắc chắn nó đã bị hai ngươi lấy đi.”

“Đừng nói lung tung lừa gạt người! Trong hộp bảo vật nào có ngọc khí!”

Một nam đồng vội vàng tranh luận.

“Không có sao?”

Đôi mắt phượng Tiết Dao nheo lại, lộ ra nụ cười xấu xa thực hiện được.

“Ta nói lung tung, không giống các ngươi cố ý qua mặt mọi người. Các ngươi biết trong hộp không có ngọc khí. Nói như vậy, các ngươi hẳn là đã lấy tất cả ám khí bằng vàng ròng đi. Bằng không tại sao trong hộp chỉ còn lại có một mũi tên vàng ròng cơ chứ?”

Hai nam đồng chỉ một thoáng trợn tròn mắt, một người trách mắng.

“Chúng ta không mở hộp bảo vật, mà biết môn phái chúng ta không có chế tạo ngọc khí!”

Tiết Dao quay đầu hỏi A Châu:

“Không có sao?”

A Châu cau mày nhìn về phía hai nam đồng, thấp giọng nói:

“Đương nhiên là có.”

“Mà bên trong hộp bảo vật không có.”

Tiết Dao là cố ý nói thêm đồ vật, hai nam đồng nhất định sẽ nắm lấy lỗi của hắn phản bác, tranh luận trong hộp bảo vật không có ngọc khí. Quả nhiên, hai nam đồng không đánh đã khai.

“Những vật phẩm trong hộp bảo vật phần lớn đều được làm từ vàng, bạc và đồng. Theo lý mà nói thì vật phẩm bằng vàng ròng chắc hẳn có khá nhiều, nhưng hiện tại chỉ còn lại một vật phẩm.”

Tiết Dao quay đầu hỏi A Châu:

“Cô nương thấy qua vật phẩm bên trong hộp bảo vật chưa? Có phải là như ta nói, thiếu rất nhiều vật phẩm bằng vàng ròng?”

A Châu trầm mặc chốc lát, trả lời:

“Không sai, ít đi mấy thứ ám khí bằng vàng ròng.”

“Coi như thiếu mất ám khí vàng ròng, cũng không thể đổ lỗi trên đầu chúng ta!”

Nam đồng vội la lên.

“Ngươi còn nói ngươi không lụt lội hộp bảo vật, vậy làm sao biết ít đi vật phẩm vàng ròng? Căn bản chính là ngươi thấy bảo vật nổi máu tham cầm đi!”

Tiết Dao cười trào phúng, cúi đầu chậm rãi thò tay vào túi tay áo mình.

“Đừng nhúc nhích! Ngươi muốn làm gì!”

Những trưởng lão sợ hắn móc ra ám khí, dồn dập nắm chặt vũ khí.

“Chư vị chớ lo lắng, ta lấy món đồ chứng minh mình trong sạch.”


Tiết Dao chầm chậm từ túi tay áo móc ra túi tiền, đưa cho A Châu:

“Mời cô nương lấy ra ngân phiếu bên trong nhìn một chút.”

A Châu vẻ mặt buồn bực tiếp nhận túi tiền. Dựa theo yêu cầu của Tiết Dao, nàng móc ra bên trong xấp ngân phiếu xếp ngay ngắn, mở ra là bốn tấm ngân phiếu năm trăm lượng.

Tiết Dao rất hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc của A Châu. Hắn khẽ mỉm cười, cố ý tỏ thái độ khinh thường.

“Đây chính là ngân lượng ta mang theo trên người, còn lại cũng chỉ mấy ngàn lượng? Thực không dám giấu giếm, nhà ta ở kinh thành là phú hào. Ta đã từng đi Kim Lăng Hàng Châu thu mua lương thực, ra tay chính là một triệu lượng bạc trắng. Nếu cô nương không tin, có thể cùng ta đi đến hãng lương đối chất là có thể chứng minh tài lực trong nhà của ta.”

Nam đồng vội la lên:

“Ngươi có tiền thì sao? Huyền Dạ Tông chúng ta cả quan phủ cũng không đắc tội được!”

Tiết Dao nhún nhún vai:

“Có tiền chẳng có gì ghê gớm. Nhưng ta có thể khẳng định, không thể tham lam chút vàng này khi tính mạng đang bị đe dọa. Cho nên những kẻ hèn hạ mới tham lam những lợi ích như vậy. Chẳng hạn không mở hộp báo vật vẫn biết bên trong không có ngọc khí, phải không nhị vị tiểu huynh đệ.”

“Ngươi là ác tặc!”

Nam đồng mặt đỏ tới mang tai.

“Nếu nói như vậy, chẳng phải là ngươi cũng biết bên trong hộp bảo vật không có ngọc khí? Căn bản là cố ý đặt cạm bẫy vu oan chúng ta!”

Tiết Dao hờ hững cười nói:

“Ta chỉ là phát hiện bên trong hộp bảo vật còn lại một ám khí vàng ròng, nên hoài nghi các ngươi trộm vật phẩm bằng vàng. Suy đoán trong hộp báo vật vốn không có ngọc khí, cho nên ta cố ý nói ra, chờ các ngươi nói đáp án. Không ngờ tới hai vị dễ dàng lòi đuôi.”

“Ngươi nói thật vô lý!”

Nam đồng gấp đến độ mặt tái xanh.

“Ngươi cố ý dùng lời nói xuyên tạc, là tự mình lòi đuôi!”

“Vậy sao?”

Tiết Dao hỏi ngược lại:

“Nói như thế đều là các ngươi tự bộc lộ sơ sót trước? Nếu không tối hôm qua lúc tiếp đón chúng ta sao hương liệu trong phòng thiếu một thành phần cũng không nhớ thêm vào?”

“Ngay từ đầu đó đã không phải việc của chúng ta!”

Nam đồng vội vã giải thích.

“Ai biết trong phòng đốt loại hương liệu gì!”

Tiết Dao hít sâu một hơi, dương dương tự đắc mà cười nói:

“Vậy thì người vốn hầu hạ trong phòng đã đi đâu? Tại sao chỉ còn lại hai người các ngươi? Không phải nói Chưởng môn muốn gặp chúng ta sao? Người hầu của Chưởng môn đâu?”

Trong phút chốc, không khí ngưng trệ.

Hai nam đồng không cẩn thận triệt để nhận tội, sắc mặt tái xanh và cứng đờ thành tượng đá.