Phong Già Nguyệt không chỉ xoa một cách đơn thuần, mà nàng điều một ít linh lực ra tay, dùng linh lực k1ch thích các huyệt đạo tương ứng của Cơ Tinh Loan, mặc dù không thể giúp hắn hết đau, nhưng có thể thuyên giảm một chút.
Hắn đau là do sức mạnh tinh thần bị tổn thương, những thứ này chung quy cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, nếu muốn chữa khỏi thì phải trị từ sức mạnh tinh thần đã bị tổn hại.
Trong truyện, phải đến lúc Hóa Thần thì sức mạnh tin thần của Cơ Tinh Loan mới khôi phục hoàn toàn, nỗi đau đớn hành hạ hắn mấy trăm năm mới chính thức biến mất, còn trước khi đến kỳ Hóa Thần, hắn vẫn thường xuyên phải chịu đựng nỗi đau này.
Nàng không muốn hắn phải chịu đau nhiều năm như trong truyện, trong lòng bắt đầu mưu tính, trong truyện có nhắc đến bảo vật dùng để bổ trợ sức mạnh tinh thần, nhưng thứ đó vô vùng quý giá, với tu vi hiện tại của nàng thì vẫn có chút không đủ để có được nó.
Nàng phải gấp rút thăng cấp Nguyên Anh thôi.
Căn phòng trở nên yên lặng, Cơ Tinh Loan cảm nhận được những ngón tay mềm mại ấm áp của nàng đang ấn vào các huyệt vị của hắn, dùng lực rất nhẹ, còn có một dòng linh lực mỏng xuyên qua da hắn thẩm thấu vào các huyệt vị đó, không đến mức k1ch thích linh lực trong cơ thể hắn, nhưng có thể xoa dịu đầu hắn rất nhiều.
Nếu đời trước biết cách xoa bóp như thế này, có lẽ hắn đã dễ chịu hơn nhiều.
“Tỷ tỷ, thực ra mười năm nay ta đã từng ra ngoài.”
“Ta biết, đi độ kiếp đúng không?” Phong Già Nguyệt cười nói.
Mặc dù nàng rất ít khi ở Thiên Cực Môn, nhưng nàng đã dặn đám Đông Thông phải chú ý sát sao tới chuyện của Cơ Tinh Loan.
Nếu Cơ Tinh Loan độ kiếp ở Thiên Cực Môn thì không thể nào bọn họ lại không nói cho nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nhận được tin hắn độ kiếp, cho nên chỉ có thể là hắn đi ra ngoài độ kiếp.
“Ừm, tỷ tỷ thật thông minh.”
Đúng là hắn có ra ngoài độ kiếp, nhưng hắn không chỉ đi độ kiếp mà trong mười năm này hắn đã từng ra ngoài mấy lần, thậm chí hắn còn từng giả làm người khác để tiếp cận nàng, chẳng qua nàng không biết mà thôi.
Hắn thực sự rất tò mò về con người Phong Già Nguyệt.
Trong mười năm này, nàng cơ bản ba tháng đến nửa năm sẽ gửi cho hắn một ít đồ, tài nguyên dùng để tu luyện, các loại nguyên liệu luyện khí, luyện đan, các loại bảo bối trên trời dưới đất để củng cố căn cơ, thỉnh thoảng còn có đồ ăn vừa mới nấu hoặc đồ ăn vặt……
Đương nhiên đó không phải trọng điểm, trọng điểm là trong những thứ nàng gửi lần nào cũng sẽ có một hai thứ không nên xuất hiện lẫn vào — những thứ từng là bảo vật của Long gia.
Những thứ đó lẽ ra phải nằm trong tay nhiều người khác nhau, đời trước hắn chỉ tình cờ biết được sự tồn tại của chúng, sau đó hắn phải mất hàng trăm năm để tìm lại từng thứ một.
Nhưng thật kỳ lạ, đời này nàng đã đưa về trước cho hắn một phần, như là ngọc bội Thanh Long, như là đệm hương bồ……
Cơ Tinh Loan chưa bao giờ tin vào thứ gọi là trùng hợp, thậm chí hắn còn từng đoán có khi nào sau lưng nàng có thế lực nào đó đang giúp nàng tìm kiếm mấy thứ này, rồi sau khi tìm được thì giao cho hắn thông qua nàng không?
Nhưng hắn lại không hiểu vì sao nàng phải làm như vậy, nếu không phải trùng sinh, bây giờ hắn sẽ không biết được sự tồn tại của những thứ đó, càng không biết chúng thuộc về Long gia.
Vì quá tò mò nên hắn đã lén theo dõi nàng, tiếp cận nàng mấy lần bằng những thân phận khác nhau.
Sau đó hắn phát hiện, những thứ đó đều do nàng tự tìm về từ khắp nơi, nàng còn giết một số người, bọn họ đều có tên trong danh sách của hắn.
Sau khi theo dõi nàng mấy tháng, hắn không chỉ không giải đáp được cho mối nghi ngờ trong lòng mà còn càng khó hiểu hơn.
Về sau phải thăng cấp lên Kim Đan nên hắn không theo dõi nàng nữa, sau khi trở về gần Thiên Cực Môn độ kiếp hắn liền về bế quan một lần nữa.
Mấy tháng sau, hắn lại nhận được đồ đạc nàng gửi vào, món đồ của Long gia mà nàng mới lấy được quả nhiên cũng nằm trong số đó.
Nữ nhân kỳ lạ.
_______
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn ta xuất quan vào lúc này? Tỷ có chuyện gì muốn ta làm sao?” Cơ Tinh Loan nhắm mắt hỏi.
Vốn dĩ hắn cũng định xuất quan vào thời gian này, cho nên mấy tháng trước lúc nhận được tin của nàng bảo hắn xuất quan vào thời gian này, hắn liền thuận nước đẩy thuyền làm theo.
“Ừ.” Phong Già Nguyệt thu tay về, Cơ Tinh Loan mở mắt ngồi dậy, dựa vào đầu giường vai kề vai với nàng, nàng nhẹ nhàng hỏi hắn: “Đệ có từng nghe đến mộ kiếm của Thương Ngô Phái chưa?”
Ngón tay Cơ Tinh Loan hơi run lên, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không có gì khác thường, hắn tỏ vẻ mù mờ: “Mộ kiếm?”
Phong Già Nguyệt giải thích: “Phần lớn người của Thương Ngô Phái đều là kiếm tu, kiếm của bọn họ đều được lấy từ mộ kiếm, nếu đệ tử trong môn phái qua đời thì kiếm của người đó sẽ được đưa vào mộ kiếm, kiếm sẽ ngủ sâu chờ đợi chủ nhân tiếp theo.”
Những chuyện này Cơ Tinh Loan đều biết rất rõ, nhưng hắn vẫn giả vờ nghe say sưa, Phong Già Nguyệt thấy thế liền nói thêm: “Mộ kiếm là nơi kiếm tu trong thiên hạ muốn đến nhất, vì nơi đó có vô số thần binh lợi khí, nhưng đó là lãnh địa tư nhân của Thương Ngô Phái, không phải ai cũng có thể vào được.”
Cơ Tinh Loan tỏ ra mong ước: “Có cách để vào đó không?”
“Đây là nguyên nhân tỷ tỷ muốn đệ xuất quan sớm.” Phong Già Nguyệt hào hứng vỗ vai hắn, “Mộ kiếm của Thương Ngô Phái cứ năm mươi năm sẽ mở ra cho người ngoài một lần, cho phép kiếm tu bên ngoài đi vào, lần này vừa khéo là mấy tháng sau, Thiên Âm Thánh Điển của đệ không phải kiếm pháp sao, chắc hẳn đệ cũng muốn vào tìm xem có bảo kiếm phù hợp với mình không đúng chứ?”
Trong truyện, nam chính cũng tham gia hội mộ kiếm lần này, nhưng trong truyện hắn chỉ là kỳ giữa Trúc cơ, người nuôi dưỡng hắn là Tiết Cửu Hằng, ông ta cố ý chiều chuộng hắn, khiến những đệ tử khác của ông ta rất căm ghét hắn, bọn họ cố tình giở trò trong mộ kiếm khiến nam chính lúc này mới chỉ là kỳ giữa Trúc Cơ khốn khổ một phen, sau trăm nghìn cay đắng mới lấy được kiếm Hàn Sương.
Bây giờ hắn đã lên đến kỳ Kim Đan, vậy thì hắn cơ bản có thể đi ngang hội mộ kiếm lần này, không cần phải lo bị kẻ khác ám toán nữa.
Nàng không muốn hắn phải trải qua những cực khổ như nam chính trong truyện một chút nào, nhưng những cơ duyên thuộc về hắn, nàng sẽ không để hắn thiếu một thứ nào.
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn đáng yêu mà nàng nuôi lớn không thể nào lại kém hơn tên bi3n thái trong truyện kia được, hắn phải có được hết những đãi ngộ mà hắn nên có.
Cơ Tinh Loan nhìn Phong Già Nguyệt, ánh mắt dao động, một lúc sau hắn cười nhẹ: “Tỷ tỷ, tỷ tốt với ta thật đấy.”
Đời trước Tiết Cửu Hằng là người nuôi lớn hắn, Tiết Cửu Hằng ngoài mặt thì rất tốt với hắn, nhưng trong lòng chỉ muốn khống chế hắn.
Lúc đầu hắn nói muốn đi mộ kiếm, Tiết Cửu Hắng lấy lí do nguy hiểm ngăn cản hắn bằng mọi cách, sau đó thấy hắn khăng khăng muốn đi Tiết Cửu Hằng mới đành đồng ý.
Hắn biết, những đồng môn giở trò với hắn trong mộ kiếm bề ngoài là đố kỵ với hắn, nhưng thực tế là vì có ý của Tiết Cửu Hằng, ông ta không muốn hắn có được kiếm tốt.
Vì một khi kiếm tu có được thanh kiếm phù hợp với mình thì người đó đã có được tất cả.
Vốn dĩ lần này hắn xuất quan sớm cũng là vì muốn đi mộ kiếm, lúc hắn còn đang chần chừ không biết nên nói với nàng như thế nào thì không ngờ nàng đã nói trước.
Phong Già Nguyệt dường như lại nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn đáng yêu kia, nàng không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu hắn: “Đồ ngốc, ta là tỷ tỷ của đệ mà.”
Cơ Tinh Loan liền thuận thế gục đầu xuống vai nàng, một tay ôm chặt eo nhỏ của nàng: “Ừm, tỷ tỷ.”
Hắn kê đầu lên vai nàng, nàng cảm thấy không sao, nhưng bàn tay to ấm áp sau lưng lại khiến cả người Phong Già Nguyệt cứng đờ.
Trước giờ nàng đã sợ ngứa mà eo lại là nơi nghiêm trọng nhất.
Nàng vỗ vỗ cánh tay của hắn bên eo mình, rồi nhẹ nhàng (thô bạo) gạt ra, nhảy ra xa một mét: “Hết đau đầu rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm thôi, ta ra ngoài chuẩn bị.”
Nhìn nàng chạy đi như chạy nạn, Cơ Tinh Loan cúi đầu nhìn tay mình.
Một lúc sau, một tiếng cười khẽ vang lên giống như châu ngọc rơi vào đ ĩa, rất êm tai.
_______
Cứ năm mươi năm Thương Ngô Phái sẽ mở mộ kiếm cho người ngoài một lần, nhưng không phải ai cũng có thể vào, Thương Ngô Phái yêu cầu rất nghiêm khắc, đầu tiên bắt buộc phải là kiếm tu, thứ hai phải dưới một trăm tuổi, tu vi phải từ kỳ giữa Trúc Cơ trở lên, thứ ba là phải có người đủ tư cách tiến cử.
Chỉ ba điều kiện này thôi đã đủ để loại bỏ phần đông người, còn lại cơ bản đều là con cưng của trời, đệ tử của môn phái lớn hoặc là những người có tư chất cực giỏi.
Những người này phải nộp một khoản phí lớn, còn phải trải qua rất nhiều vòng sàng lọc, số người cuối cùng có thể vào mộ kiếm rất ít, số người có thể có được kiếm tốt như ý lại càng hiếm hơn.
Mỗi năm mươi năm bỏ ra mấy thanh kiếm, đổi lại có thể được tất cả các kiếm tu trong thiên hạ tôn kính, vụ làm ăn này của Thương Ngô Phái quả thực là một vốn bốn lời.
Trước đây lúc đọc truyện Phong Già Nguyệt đã luôn cảm thán người đưa ra chủ ý này chắc chắn là một thiên tài kinh doanh!
Khi nghe Phong Già Nguyệt nói lại muốn rời khỏi Thiên Cực Môn, Dữ Thương liền bày ra vẻ mặt đầy u oán: “Chưởng môn, ngài mới về còn chưa đầy nửa tháng đấy.”
“Ha ha ha vậy sao? Thế mà ta cứ tưởng là lâu lắm rồi cơ.” Phong Già Nguyệt vỗ vai Dữ Thương, “Đều là công lao của đại trưởng lão, quản lý Thiên Cực Môn quá tốt nên chưởng môn ta mới có thể yên tâm lang bạt ở bên ngoài.”
Dữ Thương cười lạnh: “Ha, chưởng môn, lần này ngài lại muốn đi đâu nữa?”
“Mộ kiếm.” Phong Già Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Mộ kiếm của Thương Ngô Phái?” Sắc mặt Dữ Thương lập tức thay đổi.
“Đúng vậy!”
“Nhưng mà thưa chưởng môn, Thiên Cực Môn đâu có tư cách tham gia.” Giọng Dữ Thương có chút chua xót, đối với một kiếm tu như ông ta, mộ kiếm không khác gì thánh địa, lúc còn trẻ ông ta liều mạng kiếm được một khoản linh thạch lớn rồi lén chạy đến muốn tham gia, nhưng đến danh thiếp của ông ta cũng không có ai nhận.
Vì ông ta không có người tiến cử đủ tư cách, Thiên Cực Môn là tiên môn hạng ba, không có tư cách tiến cử đệ tử trong môn phái tham gia, ông ta cũng không quen biết bất kỳ cường giả nào.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ như in tâm trạng khi nhìn thấy những người khác phấn khởi đi vào tham dự trong khi ông ta chỉ có thể ở bên ngoài.
Phong Già Nguyệt vỗ vai ông ta: “Ông yên tâm, Thiên Cực Môn có tư cách rồi.”
Dữ Thương trợn mắt, bờ môi khẽ run khiến chòm râu dê cũng run rẩy theo, nhưng mãi vẫn không nói nên lời.
“Sau này đệ tử của Thiên Cực Môn cũng có thể tham gia tuyển chọn hội mộ kiếm.” Phong Già Nguyệt mỉm cười nói.
Đương nhiên trước mắt chỉ có nàng là có tư cách tiến cử, đây là do nàng trao đổi với Trác Cửu, nhưng lần này đến mộ kiếm, nàng sẽ tặng một món quà lớn cho Thương Ngô Phái, một món quà mà Thương Ngô Phái không thể từ chối.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, đến lúc đó Thương Ngô Phái sẽ phải ghi tạc công lao của Thiên Cực Môn và Cơ Tinh Loan, như vậy sau này cả Thiên Cực Môn đều sẽ có tư cách.
Cơ Tinh Loan nhìn sườn mặt nàng, trong đầu nảy ra một ý niệm: Nàng nhất định đang ủ mưu gì đó.
Sau khi hết kinh ngạc, Dữ Thương liền tỉnh táo lại, ông ta nhìn Cơ Tinh Loan rồi nhìn U Vũ, ánh mắt lại hơi tối đi.
Hiện giờ trong Thiên Cực Môn chỉ có hai người này là đủ điều kiện, nhưng mỗi một môn phái chỉ có thể tiến cử một người, không cần nghĩ cũng biết ai có thể đi, đương nhiên chưởng môn sẽ tiến cử đệ đệ của nàng rồi.
Nhưng ông ta lại nhanh chóng thấy nhẹ nhóm, năm mươi năm sau, U Vũ vẫn còn trong độ tuổi quy định, vẫn còn cơ hội, không giống ông ta, vĩnh viễn chỉ có thể mơ ước về mộ kiếm.
Mặc dù U Vũ trầm mặc ít nói, nhưng hắn rất thông minh, nhìn sắc mặt của sư phụ là hắn đã đoán được không có phần của mình, ánh mắt lóe lên vẻ chua xót không thể nhận ra, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Đời này có thể được tỷ tỷ cứu giúp, được nàng đưa vào tiên môn, hắn đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, nhất định không được tham lam.
Đang nghĩ như vậy thì nghe Phong Già Nguyệt nói: “U Vũ, đệ cũng thu dọn một chút rồi đi cùng bọn ta nhé!”
U Vũ ngây ngốc ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn nàng.
Phong Già Nguyệt giơ hai ngón tay lên, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý: “Ta đã đổi với bọn họ hai vị trí tiến cử, cho nên lần này đệ và Tiểu Tinh đều có thể tham gia.”
Không chỉ U Vũ ngơ ngác, mà Dữ Thương cũng ngác ngơ.
Một lúc sau, Dữ Thương hô to: “Chưởng môn, ngài đúng là chưởng môn ruột của bọn ta!”
Những người khác cũng kích động hoan hô, mặc dù bọn họ không có tư cách tham dự mộ kiếm, nhưng đối với bọn họ, môn phái có thể tham dự chính là một niềm vinh hạnh rất lớn.
Kim Sa Phái e là có phấn đấu mấy trăm năm nữa cũng không thể đủ điều kiện, chỉ nghĩ vậy thôi đã đủ để bọn họ kích động mấy ngày rồi.
U Vũ đi đến trước mặt Phong Già Nguyệt, rõ ràng hắn cao hơn này rất nhiều, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn đang ngẩng đầu nhìn nàng, mắt hắn ngấn nước: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
“Ngoan.” Phong Già Nguyệt cười mi mắt cong cong, dáng vẻ mỹ nam nhỏ bé yếu ớt này đúng là đáng yêu quá trời, nàng không nhịn được nhìn thêm một lúc.
Cơ Tinh Loan bước lên một bước “vô tình” ngăn cản tầm mắt của nàng, hắn “thân thiện” nhìn U Vũ, cười nói: “Chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực trong chuyến đi mộ kiếm này.”
“Đúng đúng đúng.” Phong Già Nguyệt ló đầu ra từ sau thân hình cao lớn của Cơ Tinh Loan, “Các đệ phải đồng tâm hiệp lực.”
“Được, đồng tâm hiệp lực.” U Vũ thu lại vẻ yếu ớt nhất thời, một lần nữa bình tĩnh lại.
Cơ Tinh Loan thu lại nụ cười, mất tự nhiên lui về.
Phong Già Nguyệt thấy U Vũ đã trở lại bình thường, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, dáng vẻ đáng thương vừa rồi đáng yêu biết bao, tiếc là chẳng kéo dài được bao lâu.
Nàng nhìn Cơ Tinh Loan rồi lại nhìn U Vũ, cuối cùng ngoảnh đầu nói với Lộ Nhất Minh: “Nhất Minh, đệ cũng đi cùng bọn ta đi.”
Lộ Nhất Minh lập tức cười trả lời: “Vâng thưa chưởng môn.”
Hắn vỗ nhẹ chiếc đàn cổ trong lòng, chưởng môn từng nói, hắn phải mở mang kiến thức, cảm nhận nhiều hơn, đưa cảm nhận và tình cảm của mình vào âm nhạc, như vậy công pháp âm tu mới có thể lôi kéo lòng người hơn nữa, đây là chưởng môn đang dẫn hắn đi mở mang kiến thức, nàng thật sự quá tốt.
U Vũ và Lộ Nhất Minh đều chìm vào cảm động, chỉ có Cơ Tinh Loan mới hiểu rõ, nhất định là nàng không từ bỏ ý định muốn hắn và bọn họ trở thành bạn bè.
Ha ha…….